Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn

Chương 112 - Chuong 112

Khi Lâm Y Y quay lại, chiếc áo khoác mới trên người cô đã thu hút ánh nhìn của không ít người. Bọn họ nhìn chằm chằm vào quần áo của cô, không ai nói câu gì nhưng Lâm Y Y lại cảm thấy giống như cùng ai khó chịu.

Cô quay về căn phòng mà mình tỉnh lại, trong đó vẫn không có ai. Không lâu sau bỗng có một bà lão đi vào, bà lão đi vào với khuôn mặt cứng nhắc và khóe mắt cụp xuống, thoạt nhìn không phải là một người dễ chung sống. 

Bà ta đánh giá Lâm Y Y từ trên xuống dưới, không hỏi gì liên quan đến áo của cô mà chỉ hỏi: “Ngày hôm qua khi cô đến không có giường trống nhưng hôm nay thì có, đi theo tôi.”

Hôm qua? Lâm Y Y không hề có ký ức gì về ngày hôm qua, đoán chừng có lẽ đó là đoạn ký ức mà trung tâm mua sắm ảo gán ghép để cung cấp cho cô một thân phận.

Đi theo bà lão đến dãy nhà phía Tây, bước vào cửa là những chiếc giường ghép kề nhau, mỗi người một giường. Trên giường chỉ có chăn đệm, ngoài ra thì không còn gì khác nữa. 

Lâm Y Y được sắp cho giường ở phía trong cùng, chăn trên giường còn vương lại mùi thuốc đông y. Cạnh giường là là cửa sổ lọt gió, thỉnh thoảng kéo theo gió lạnh thổi vào, Lâm Y Y đứng cạnh cửa sổ mà không kìm được phải co rúm người lại.

“Những đồ vật này cô có thể dùng nhưng không được mang đi. Cô có thể ở đây miễn phí, khi nào muốn đi thì nói với tôi một tiếng là được.” Giọng điệu của bà lão không hề có cảm xúc.

Tuy nhiên, với một thân quần áo như này của Lâm Y Y vẫn khiến một số người cảm thấy kỳ quái: “Ăn mặc quần áo tốt như vậy mà vẫn đến nơi như thế này để ở.”

“Nếu cô có tiền thì cô cũng có thể mua.” Bà lão chế giễu.

“Tôi mà có tiền thì đã không ở đây.”

“Muốn có tiền thì đơn giản mà, tự mình đi bán buôn hay làm gì đó đi.” Giọng điệu bà lão gay gắt.

Lần này, người nọ đã im bặt.

Lâm Y Y không quan tâm đến những lời này, cô bắt tay vào sửa sang lại giường, người ở giường bên cạnh nhắc cô mang vỏ chăn đi giặt, còn nguyên nhân là gì thì người nọ không nói.

Lâm Y Y còn đang nghi hoặc, kết quả khi vừa nhấc chăn lên đã thấy một vệt máu, nhất thời có cảm giác không ổn lắm.

Cô nhìn sang người ở giường bên cạnh: “Người cuối cùng ngủ với chiếc chăn này…”

Người nọ chần chừ một lúc rồi mới nói cho cô: “Người ngủ trước đó là một bà cụ nhưng vừa đi tối hôm qua rồi. Nếu cô muốn đổi chăn chắc chắn sẽ bị bà Vương mắng chửi. Thật ra chúng ta ngủ trên những chiếc giường này, có giường nào mà chưa có ai chết.”

Tuy là nói thế nhưng Lâm Y Y cũng không muốn ngủ trên chăn đệm như vậy, cô cất chăn đệm đi và ra ngoài mua cái mới với giá ba mươi đồng.

Ôm đồ trở về, Lâm Y Y lại được chào đón bằng những ánh mắt nhìn đăm đăm, nhưng cô cũng không để tâm làm gì. Từ Tế Đường này cô sẽ không ở lâu, người khác có nghĩ thế nào cũng không quan trọng.

Loay hoay hết một ngày, trời tối, tất cả mọi người đều trở về phòng ngủ. Lâm Y Y bởi vì chuyện đệm giường, với lại cô vừa đến với thế giới này, nhất thời khó mà đi vào giấc ngủ.

Trong đêm khuya thanh vắng, cô đột nhiên cảm giác có người âm thầm sờ soạng mình. Lâm Y Y vốn luôn cảnh giác với hoàn cảnh xa lạ, cô nhanh chóng mở mắt ra, khi bàn tay kia mới vừa mới chạm vào cô thì cô đã liền bắt được tay người đó: “Ai?”

Người nọ phỏng chừng không ngờ cô còn tỉnh, vội giãy dụa muốn chạy nhưng Lâm Y Y là đầu bếp, từ nhỏ đã luyện hất chảo vung nồi nên rất có lực, cổ tay người kia lại nhỏ bé yếu ớt nên vùng vẫy không khỏi.

Động tĩnh của hai người lập tức khiến người bên cạnh tỉnh giấc, chỉ chốc lát sau, bà lão nghe được tiếng động lập tức cầm đèn đi đến.

Được đèn soi sáng, Lâm Y Y mới thấy rõ người muốn trộm đồ của mình. Đó là một người phụ nữ nhỏ bé và yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch, không biết vì sợ hãi hay là do nguyên nhân nào khác. 

Cô ta bị bắt tại trận, thấy bà lão tới vội quỳ xuống với bà lão, van xin bà ta tha cho mình một lần: “Sau này tôi không dám nữa, xin đừng đưa tôi đến quan phủ. Chỉ là tôi nhất thời bị quỷ ám, cầu xin bà tha cho tôi lần này.”

“Người đến đây ở đều chẳng phải là kẻ có tiền. Cô không có tiền lại muốn đi trộm của người khác, vậy người khác không có tiền thì phải làm sao?” Bà lão nghiêm mặt lại, vẫn là giọng điệu lạnh băng đó: “Tôi sẽ không báo quan, nhưng cô cũng không được ở đây tiếp nữa. Nơi này của tôi không thu lưu kẻ trộm.”

Nói xong, bà lão lại nhìn sang Lâm Y Y: “Người ta vốn không có ý đồ muốn trộm, nhưng cô lại cho họ cơ hội đó. Sáng sớm hôm sau, cô cũng đi đi.”

Bình Luận (0)
Comment