Hai người vốn dĩ không thân, trên đường đi cũng không có gì đáng để nói, có lẽ là vì tìm chủ đề để hòa giải bầu không khí, người phụ nữ nói với Lâm Y Y về chuyện người phụ nữ mà muốn trộm tiền của Lâm Y Y và bị đuổi ra khỏi Từ Tế Đường: “Nghe nói bây giờ cô ta đang sống trên thuyền ngoài thành.”
“Ồ, thế cũng tốt.” Ít nhất cũng có chỗ nương thân.
Ai ngờ người phụ nữ kia lại nhìn cô với ánh mắt kì quặc: “Bến tàu bên ngoài làm mánh khóe gì, cô không biết sao?”
Trong nháy mắt, đột nhiên Lâm Y Y nghĩ đến điều gì đó.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Lâm Y Y bị đá đập vào một cái. Cô quay đầu lại muốn xem thử là ai, nào ngờ lại bị một cục đá khác đập vào mặt. Lần này đập vào trên mí mắt của cô, suýt chút nữa trúng vào mắt, nhức nhối khiến nước mắt cô rơi xuống.
“Ai?” Người phụ nữ vội vàng hét lên, nhưng trong hẻm nhỏ không có ai đáp lại.
Lâm Y Y giơ tay lên sờ sờ mí mắt, đau rát dữ dội, xem ra là bị rách mí mắt rồi. Người phụ nữ thấy vết thương trên mí mắt cô thì vội vàng kêu lên: “Mau đi bôi thuốc mới được, để lại sẹo sẽ không hay đâu.”
“Không sao.” Lâm Y Y nhắm mắt lại: “Chỉ là không biết ai lấy đá đập tôi.”
“Có thể là mấy đứa nhóc nghịch ngợm của mấy nhà quanh đây, không có cha mẹ dạy dỗ, chuyên đi hại người. Cô vẫn còn may, chưa bị đập vào mắt, nếu như đập vào mắt, còn trẻ như thế này mà bị mù thì phải làm sao.” Người phụ nữ lau nước mắt giúp cô.
Dịu lại một lúc, mắt Lâm Y Y hơi dễ chịu hơn một chút. Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, chút chuyện nhỏ này cũng khó tìm người, cô nói với người phụ nữ đó: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Đi đi đi.”
Rời khỏi ngõ hẻm, người phụ nữ đến Từ Tế Đường, Lâm Y Y lại đi một đoạn đường về quán trọ.
Mí mắt bị rách một tí cũng không phải chuyện gì lớn, Lâm Y Y cảm giác chỗ bị rách đã bắt đầu kết vảy, cô cũng không quá chú ý đến, cầm cái giỏ và ra khỏi thành.
Thành Lâm Châu là một thành trì điển hình ở Giang Nam, bên ngoài thành là sông đào bảo vệ thành, xưa kia là những thôn làng dựa vào thành trì. Rau tề không phải là rau hiếm gì, ở dưới ruộng cũng có, nhưng ở những nơi ít người thì sẽ có nhiều hơn.
Đợi đến khi cô hái đầy giỏ về đến quán trọ thì tiểu nhị lại nói với cô là có người đến tìm cô.
Lâm Y Y tưởng là Thanh Thủy, kết quả vừa vào sân sau thì thấy người phụ nữ trước kia bị đuổi ra khỏi Từ Tế Đường.
Khác với quần áo trước đây, trang phục của người phụ nữ tốt hơn trước, nhưng lại có màu hồng phấn và xanh lá liễu, rất lẳng lơ và tầm thường.
Cô ta dẫn con trai đến cùng, vừa nhìn thấy Lâm Y Y, cô ta lập tức bảo con trai quỳ xuống: “Mau quỳ xuống xin lỗi!”
Đứa bé đó xụ mặt, thế nào cũng không chịu quỳ xuống. Trước khi đến, dường như cậu bé đã bị đánh một trận, trên khuôn mặt bị đông lạnh vẫn còn vệt nước mắt.
Lâm Y Y thấy xung quanh có người đang ló đầu xem, cô thở dài một hơi, nói: “Đến phòng tôi nói đi.”
Ba người vào trong phòng, Lâm Y Y đóng cửa lại, bỏ giỏ rau tề xuống, rót cho hai người mỗi người một ly nước: “Nước lạnh, đừng chê.”
“Cô không cần khách khí như vậy đâu.” Người phụ nữ có chút đứng ngồi không yên, cô ta nhìn thấy vết thương trên mí mắt Lâm Y Y, ánh mắt tràn đầy sự nhục nhã hổ thẹn: “Hôm nay tôi đến Từ Tế Đường thăm nó, vừa nghe mẹ Kim Đào nói chuyện cô bị ném đá, tôi biết là do nó làm. Là do người làm mẹ như tôi không dạy dỗ con cho tốt, đều tại tôi.”
Thật ra khi nhìn thấy họ, Lâm Y Y đã đoán được nguyên nhân hậu quả.
“Vết thương nhỏ mà thôi.” Đối với họ, Lâm Y Y không thể trách nổi. Đây không phải là lỗi của một người mẹ, là xã hội này không cho cô ta lựa chọn khác: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô. Đừng đánh đứa nhỏ nữa, chỉ là do thằng bé thương cô.”
Người phụ nữ trước mặt vẫn chưa biểu hiện gì, nhưng câu cuối cùng khiến cô ta rơi nước mắt: “Sao tôi cứ bị ma xui quỷ khiến vậy chứ.” Cô ta nghẹn ngào nói: “Tôi chỉ là muốn mua cho thằng bé bộ quần áo dày hơn chút mà thôi……Tôi không nên bị ma xui quỷ khiến.”
Cô ta vừa khóc thì đứa bé bên cạnh cũng khóc theo, cậu bé khụy gối, quỳ xuống đất: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con xin lỗi, con dập đầu còn không được sao.”
Lâm Y Y biết bọn họ không chỉ khóc vì xin lỗi mình, cô quay người sang một bên khác, để mặc cho hai mẹ con họ ôm nhau khóc ròng.
Đợi họ khóc xong, cảm xúc dần bình tĩnh lại thì Lâm Y Y mới xoay người lại hỏi người phụ nữ: “Sau này cô có dự định gì?”