Khi nghe Thanh Thủy kể lại những năm tháng cậu ta theo Hứa Tung đến kinh thành, Lâm Y Y thắc mắc: “Hứa Tung trước giờ vốn là người ngại phiền phức, sao anh ấy lại chịu dẫn cậu ra khỏi sa mạc?”
“Cái này ấy à, lúc trước em từng giúp anh ta một chút.” Thanh Thủy giúp nhóm lửa, khói làm cho mắt cậu ta không mở ra được: “Em bận bịu nên quên nói cho chị biết. Đại khái là nhờ có chuyện đó mà anh ấy mới đồng ý dẫn em ra khỏi sa mạc.”
“Ừm.” Lâm Y Y không hỏi nhiều, lúc này đậu nành trong nồi đã đã rang ra mùi thơm. Lâm Y Y vừa rang vừa ngửi mùi, Thanh Thủy đứng cạnh lò tò mò hỏi: “Chị làm này để chi vậy?”
“Để ăn chứ còn gì.” Lâm Y Y cười, nhấc đậu nành đã rang chín lên và để Thanh Thủy rút nhỏ lửa. Cô cho đậu nành vào một cái bát sứ, lấy chày nghiền thành bột: “Tiếc là không có đường và mè, tạm chấp nhận vậy.”
Nước trên bếp cũng đã sôi, Lâm Y Y rót cho Thanh Thủy một chén nước, sau đó lấy một nắm bột mì trộn muối ăn, bắt đầu trộn.
Sau khi nhồi bột xong, cô để yên nó một lúc, quay sang tiếp tục nghiền đậu nành. Đợi đến khi đậu nhuyễn thành dạng bột mịn, cô mới cuộn chúng lại với một lớp bột và một lớp đậu, sau đó dùng mỡ heo quét lên thành nồi.
Lâm Y Y vo bột thành những viên nhỏ bằng hạt đậu, bỏ vào nồi. Ban đầu chúng dính vào thành nồi, nhưng sau khi nóng lên, những viên bột phồng to bằng móng tay cái, tự động rơi xuống đáy nồi.
Lúc này Lâm Y Y đã cho hết số bột, cô cầm lấy sạn xúc dưới đáy nồi, một nồi bánh bao biến thành những hạt đậu tầm giả vàng nâu.
Lâm Y Y xúc lên và đưa cho Thanh Thủy: “Nếm thử xem.”
Thanh Thủy tưởng rằng cô định bán cái này, cho thử một viên vào trong miệng. Lớp bột cháy giòn, mùi thơm và có vị mặn nhẹ, không ngấy, ăn rất ngon.
Mắt cậu ta sáng lên, khen ngợi: “Ngon lắm! Món này chắc chắn sẽ bán đắt.”
“Bán đắt cái gì…” Lâm Y Y bỏ số đậu tằm giả còn nóng vào túi trước mặt cậu ta: “Đây là đồ ăn vặt tôi làm cho cậu. Lần sau có đến đây cũng đừng ăn no, tôi không ngại phiền.”
Cô dùng tay kéo chiếc túi nóng, Thanh Thủy cúi đầu nhìn số đậu giả mà Lâm Y Y làm cho mình, mắt sáng lên rồi sau đó gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
“Đầy rồi.” Lượng bột vừa đủ: “Bận gì thì đi đi.”
“Được.” Cầm theo một túi đồ ăn tràn đầy, Thanh Thủy đi ra cửa, lại nhịn không được quay lại nói với Lâm Y Y một câu “Trung Nguyên thật tốt”, lúc này mới chạy đi.
“Thằng bé này…” Lâm Y Y lắc đầu phì cười.
Sau khi Thanh Thủy trở lại sân ở chỗ thuê, đổ số đậu giả trong túi ra đĩa và đậy nắp lại, định tắm rửa xong rồi nhấm nháp từ từ.
Cậu ta mới vừa ra khỏi sân thì Hứa Tung về.
Cả buổi trưa tụ tập xã giao, trong bụng anh ta chỉ có rượu, dạ dày lúc này đang khó chịu. Lúc đi ngang qua bàn thì ngửi được mùi thơm, anh ta bèn mở nắp đĩa ra và nở nụ cười: “Thằng nhóc này, còn biết chuẩn bị đồ ăn cho mình.”
Hứa Tung ngồi dựa vào ghế dài, bỏ từng viên đậu tằm vào miệng. Khi anh đang ăn ngon lành, tiếng của Thanh Thủy liền truyền đến tai : “Đậu tằm của tôi đâu!”
Tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, Thanh Thủy tức hồng hộc đứng chỗ cửa, nhìn người nào đó trên ghế dài với vẻ mặt phẫn uất: “Đó là đồ mà chị Thẩm đặc biệt làm cho tôi đấy.”
Nuốt hạt đậu trong miệng xuống, Hứa Tung không hoảng chút nào: “Nhìn tôi làm cái gì, cậu đừng có đổ oan cho người trong sạch. Có phải cậu chưa đậy nắp kĩ, bị chim sẻ bên ngoài mổ sạch rồi không?”
Tranh cãi một hồi, biết sẽ không đòi lại công đạo này được, Thanh Thủy lại hậm hực đóng cửa phòng lại.
Hứa Tung ngồi trong phòng, nhét nốt số đậu còn lại vào miệng. Vào bụng rồi thì là của mình thôi.
Đối với Hứa Tung mà nói, đầu xuân ở Giang Nam kỳ thực nên thơ.
Buổi sáng thức dậy, mở cửa sổ đón nắng xuân ấm áp, tiếng chim hót trên mái hiên, âm thanh giặt quần áo vang lên từ dưới chân cầu. Làn gió hơi se phả vào mặt mang theo chút mát lạnh, lúc này mùi thơm của bữa sáng ngoài đường dưới cửa sổ xông lên, mùi thơm trêu ngươi đó lập tức xua tan đi cái lạnh đầu xuân.
Anh đang ngắm nhìn phong cảnh trước cửa sổ, Thanh Thủy cầm túi tiền xuống lầu đến đối diện con đường bên dưới cửa sổ.
Ở phía đối diện là các quầy ăn uống đủ loại, mì, bún, bánh bao, hộp rau hẹ và các quầy ăn uống khác được xếp thẳng hàng. Và trong số đó, gian hàng mới của Lâm Y Y cũng đã xuất hiện.