“Được.”
“Chờ mặt trời mọc, chúng ta đốt mấy thứ lấy tro bụi, tro bụi có tính tẩy rửa, có thể làm giảm bớt côn trùng, theo như tôi thấy trước khi chúng ta vào ở nên rắc một lớp thì tương đối tốt hơn.”
“Không vấn đề gì, tất cả đều nghe cô.”
Năm người cô một câu, tôi một câu sắp xếp công việc cho ngày mai, chỉ cần Dương Hoằng vẫn luôn “ừm ừm” là được.
Mưa rơi tí tách suốt cả một đêm, buổi sáng khi trời vừa sáng thì mưa tạnh, đám người Lâm Y Y cũng bận rộn.
Bởi vì vấn đề thể lực, cho nên Dương Hoằng tỏ vẻ anh ta sẽ khiêng đá tảng, những người khác dùng quần áo đựng cát để chuyển là được, chẳng qua sau cùng Lâm Y Y vẫn theo chân anh ta cùng nhau đi lấy đá vụn, những người khác thì chuyển cát.
Đá vụn chủ yếu là để làm mặt đất bằng phẳng hơn, chỉ dùng cát phủ lên thì rất không chắc, nhỡ dính nước sẽ biến thành vũng bùn, đến lúc đó cả hang động đều không đi được, nếu như lót thêm một lớp đá vụn, ít nhất mặt đất sẽ trở nên vững chắc hơn nhiều, đến lúc đó cho dù có nước mưa tạt vào cũng sẽ không biến thành vùng đất bùn nhão.
Chẳng qua trước khi trải đá vụn, còn có một việc cần làm… diệt côn trùng.
Người ở trong hang động, không phải cứ đào xong là vào ở được, lúc đầu thì hoàn cảnh ẩm ướt, sau đó thì côn trùng rất nhiều, thậm chí còn có tiếng rắn thè lưỡi, Lâm Y Y cũng không muốn ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy có rắn quấn quanh người, cho nên sơn động cần phải dùng lửa hun qua một lần, sau đó lại rải một lớp tro. Vốn dĩ nên rải thêm một số bột phấn thảo dược, thế nhưng thảo dược trên đảo này quá ít, cô chỉ có thể làm trước như vậy.
Hun sơn động, biện pháp nhanh gọn nhất chính là đốt thẳng một đống lửa trong sơn động, lúc lửa cháy có thể làm nóng vách núi, sau khi lửa tắt thì tro cũng bay ra xung quanh, diệt côn trùng, chẳng qua vì làm cách này, cho nên trong sơn động sẽ có mùi khói, vì đó tối hôm đó sáu người lại ở đống lửa bên cạnh sơn động chờ một đêm.
Đến ngày hôm sau khi trời sáng, Lâm Y Y đi vào sơn động ngửi thử, biết bên mùi khói bên trong đã bị gió biển thôi đi, mà tro bụi trên đã tàn, lúc này mới bắt đầu rải đá vụn.
Rải đá vụn này không phải cứ trực tiếp vung đá xuống đất là được, mà chính là rải từng lớp một, sau đó dùng búa nện xuống, mắt thấy đám người Lâm Y Y không có búa, sau cùng vẫn là Dương Hoằng đến rừng tìm cọc gỗ tới dùng sức đập.
Một lần, hai lần nện, khiến cho đá vốn trên bề mặt đất lún sâu hơn, tuy toàn bộ mặt đất nhìn vẫn rất gập ghềnh, nhưng bên trong đá khác biệt trước đó.
Vẫn luôn nện đất là một việc tốn thể lực, cho dù Dương Hoằng là đàn ông cũng sẽ có lúc mệt mỏi, vì thế lúc này sáu người, ngoại trừ Anh Tử ra ngoài tìm đồ ăn thì năm người khác cho dù là nam hay nữ đều thay phiên nhau nện đất.
May mắn diện tích sơn động không tính là lớn, trải qua sáu lần đập, Lâm Y Y muốn cạy đá dưới đất lên cũng phải tốn rất nhiều sức, chứng tỏ giai đoạn này đã hoàn thành.
Cửa ải khó khăn nhất đã qua, tiếp theo việc rải cát đơn giản hơn nhiều, chỉ cần rải một tầng cát thật dày lên đá là được, không để cho những viên đá kia cấn người, trải xong cát thì lại là một lớp cỏ khô mang theo mùi cỏ.
“Có khô này, lúc rảnh chúng ta có thể bện thành chiếu được không?” Lâm Y Y vừa trải vừa hỏi, bện thành chiếu, sau này bọn họ muốn mang ra phơi khô cũng tiện.
Chờ sau khi trải xong một tầng cỏ khô, Lâm Y Y nằm xuống, cảm giác mềm mại để cho cô cảm thấy hai ngày hôm nay bận rộn là đáng giá: “Mọi người thử nằm đi, xem còn gì cần thay đổi không, trước khi làm giường, chúng ta đều phải ngủ như thế này, có ý kiến gì thì sớm nói.”
Giường thì chắc chắn bọn họ phải làm, ngủ trên nền đất nhiều sẽ dẫn đến phong thấp, có trời mới biết bọn họ phải ở trên đảo này bao lâu, vẫn nên cải thiện sinh hoạt thì tốt hơn.
Mấy cô gái khác nhao nhao đến nằm cạnh cô, năm người nằm chung một chỗ nhìn vách núi trên đỉnh đầu có chút bị cháy đen, Anh Tử nói: “Cảm giác ở trong sơn động an toàn hơn trước nhiều.”
Trước đó bọn họ chỉ ở trong cái lều dựng tạm, ngủ không có cảm giác an toàn gì, hiện tại có sơn động, về mặt tâm lý không sinh ra cảm giác nguy hiểm.
“Đúng thế, cuối cùng chúng ta cũng có chỗ đặt chân rồi.” Phương Minh Tuyết cũng nói.
“Tạm thời tôi không có ý kiến, trước tiên ở đây, có vấn đề gì đến lúc đó lại nói sau.” Lâm Y Y ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ.
“Cũng được.”
Giải quyết xong vấn đề chỗ ngủ, trời lại tối.
Hai ngày nay bận rộn chỗ ở, tất cả mọi người chưa ăn được bữa ngon, bây giờ giải quyết xong, còn chưa đến nửa đêm, mọi người đã đi ra bờ biển.
Rong biển hay tảo nâu gì đó, có thể kiếm được chút nào thì hay chút đó, sò, ốc, hàu, bắt được xem như thêm đồ ăn, có thể là vì đã có chỗ ở ổn định, vì thế tâm trạng của mọi người đều buông lỏng, tâm trạng tốt giống như vận may cũng theo đến, trừ những hải sản mà bọn họ gặp hàng ngày ra, bọn họ còn phát hiện nhím biển ở khu vực đá ngầm.
Nhiều ngày trôi qua như thế, đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhím biển, sau khi bọn họ vớt mấy con nhím biển này lên, Dương Hoằng nhìn thấy một đuôi cá ở trong khe hở đá.
“Hình như bên trong còn có một con cá.” Dương Hoằng vừa nói vừa cầm bó đuốc chiếu vào khe hở bên kia, quả nhiên thấy được bên dưới khe hở có một con cá đang mắc ở đó, con cá bị ánh lửa dọa sợ, muốn chui vào sâu bên trong, nhưng đã bị Dương Hoằng nhanh tay lẹ mắt cầm gậy đập.
Cùng cá đấu trí đấu dũng một lúc lâu, Dương Hoằng đánh cho cá ngất, nhấc cá lên xem, lại thấy dài cả bằng cánh tay.
“Con cá này to thật đấy!” Phương Minh Tuyết ở bên cạnh ngạc nhiên kêu lên, giọng nói của cô ta lôi kéo sự chú ý của những người khác tới.
Sau khi Lâm Y Y nhìn thấy cá cũng rất vui vẻ, từ lúc bọn họ đến đây, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cá to như thế.
“Đêm nay chúng ta có cá ăn rồi à?” Anh Tử cũng rất vui vẻ, lúc này cũng không thể để con vịt đã nấu chín bay mất.
“Không được, con cá này nhất định phải dùng muối ướp để tích trữ.” Phương Phương bày tỏ ý kiến, hiện tại vật tư của mọi người còn thiếu rất nhiều, con cá kia mang ra ướp muối, rõ ràng càng phù hợp với phong cách làm việc của Lâm Y Y và Dương Hoằng hơn.
“Phải ướp sao…” Anh Tử có chút thất vọng, Phương Minh Tuyết hỏi Dương Hoằng: “Phải ướp muối thật à?”
“Chuyện này…” Dương Hoằng liếm môi, sau đó vứt vấn đề này cho Lâm Y Y: “Lâm Y Y, cô là đầu bếp, con cá này có ăn hay không, cô đến quyết định đi.”
Theo lý trí mà nói, thịt cá này nhất định phải tích trữ, giữ lại lúc cạn lương thực ăn là tốt nhất, nhưng Lâm Y Y nhìn những ánh mắt khát vọng xung quanh, trong lòng hiểu mọi người cũng biết đạo lý này, nhưng nếu như từng giây từng phút đều phải sống theo lý trí, vậy cũng không quá ý nghĩa.
“Cá chắc chắn sẽ còn có, không chỉ có mỗi một con này, nếu như mọi người có thể tìm được nồi đá nấu cá, đêm nay tôi có thể làm một món cá cho mọi người.” Lâm Y Y nói.
“Nồi đá ư?” Phương Minh Tuyết nhanh chóng nói: “Tôi biết ở đâu có.”
Trước đó lúc cô ta định thiên vị cho bản thân đặc biệt đã lưu tâm qua, không nghĩ đến bây giờ lại có đất dụng võ, chẳng qua bây giờ trời tối, một mình cô ta đi, quả thật không dám đến đó.
“Dương Hoằng, anh đi cùng tôi lấy về nhé.”
“Cô thật sự biết nơi nào có à?” Dương Hoằng ngạc nhiên hỏi, mấy người khác đã nhanh chóng hiểu vì sao Phương Minh Tuyết lại biết, về phần trong lòng nghĩ gì thì nói sau.
Lâm Y Y cũng không nhắc đến nguyên nhân, thấy Dương Hoằng đồng ý, một bên dặn dò bọn họ chú ý an toàn, một bên tiếp tục tìm kiếm ở khe hở.
Đến lúc trăng lên cao, Phương Minh Tuyết và Dương Hoằng đã quay lại, bọn họ mang về một viên đá bị lõm ở giữa, quả thật có thể coi như nồi đá để dùng, chỉ là hòn đá này tương đối dày, muốn dùng để nấu đồ, chỉ sợ không thể nóng lên trong chốc lát.
“Vật này có thể nấu ăn sao?” Dương Hoằng hỏi Lâm Y Y.
“Được thì được…” So sánh với nồi đá chân chính đương nhiên có chênh lệch, nhưng hoàn cảnh này, Lâm Y Y cũng chỉ có thể cố gắng không soi mói: “Chỉ là phải dùng lửa lớn một chút.”
Dương Hoằng hiểu ý cô: “Có khuyết điểm, cũng có ưu điểm, lát nữa dựng bếp lò, đặt nó lên trên nấu ăn, ít nhất không bị nhanh vỡ.”
“Như thế cũng đúng.” Lâm Y Y để Dương Hoằng mang nồi đá đi rửa sạch rồi cầm về, mấy người bọn họ thì làm sạch đồ ăn tối nay.
Tối nay bọn họ bắt được cá mú, thứ này đã rất ít gặp trong hoang dã hiện thực, cho dù gặp được thì phần lớn cũng chỉ dài bằng đầu ngón tay, dài như cánh tay quả thật hiếm gặp, cho dù nhà hàng cao cấp cũng rất hiếm có, vận may của họ không tệ.
Sau khi xử lý xong hết nguyên liệu nấu ăn, lúc đám người Lâm Y Y quay về sơn động, Dương Hoằng đã dựng xong một bếp lò đơn giản, đặt nồi đá bên trên, Lâm Y Y vây quanh bếp lò điều chỉnh, xác định nồi này dùng được mới dẫn theo Anh Tử cùng nhau đi hái hành dại.
Chỗ hành dại cách sơn động khoảng mấy chục bước, cách đó không xa có ánh lửa chiếu đến, nguy hiểm của bọn họ cũng giảm đi.
Lúc hái hành, Lâm Y Y suy nghĩ một lát, dứt khoát nhổ hành dại lên, mang theo gốc bùn đất về chỗ sơn động.