Lương lão đại phu lại không muốn nghe ông ta kiếm cớ, nhìn thẳng ông ta nói: “Ông đi hay không đi?”
Vị đại phụ này đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi cắn răng quay vào nhà, mặc kệ sự phản đối của người nhà, lấy hòm thuốc đi ra.
Lúc Tôn Viễn Chí gia nhập đội ngũ của bọn họ, trên mặt Lâm Y Y có chút cảm động.
Bọn họ không giống với ông ta. Không phải là bọn họ không biết nguy hiểm, mà là biết rất rõ ràng, nhưng vẫn không chùn bước mà đi trên con đường đó, chỉ vì bọn họ là thầy thuốc.
Chính những người như thế mới xứng đáng được bảo vệ.
“Lương lão, nếu chúng ta chỉ đi bộ thì sợ là không nhanh được. Chúng ta đi đến ngõ Tam Thụ trước đã, nhân lúc đó tôi gọi một chiếc xe ngựa đến, như thế tốn ít thời gian công sức hơn.” Lâm Y Y nói.
Đề xuất của cô đạt được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Ngõ Tam Thụ chính là con ngõ nơi Hứa Tung ở. Lâm Y Y gõ cửa để Thanh Thủy dắt xe ngựa của Hứa Tung ra ngoài, ở trên đường, thừa dịp không có ai, Lâm Y Y mua 20 bộ đồ phòng hộ và 30 cái khẩu trang từ trong trung tâm mua sắm ảo, tốn hết 13000 điểm thưởng.
Sau khi để Lương lão lên xe, cô bảo bọn họ mặc đồ phòng hộ vào: “Nhất định phải mặc cái này, sau khi mặc trừ khi trở về phòng mình không thì nhất quyết không được cởi ra. Tổng bộ đầu Chu, khẩu trang cho ngài, cũng giống như thế, không có việc gì thì đừng kéo xuống.”
“Đây là cái gì?” Tổng bộ đầu Chu nhìn cái đồ chụp màu trắng trong tay, vẻ ngoài có chút kỳ lạ.
“Phòng ôn dịch truyền nhiễm.” Lâm Y Y không rõ bọn họ nghe có hiểu hay không: “Một người nhiễm bệnh, sau đó cả nhà đều chết bất đắc kỳ tử, tám chín phần đây là ôn dịch có tính truyền nhiễm. Mà con đường lây nhiễm phần lớn là thông qua mắt mũi miệng, đeo khẩu trang là để phòng ngừa nước bọt của người khác bay vào miệng ngài.”
Lâm Y Y không phải nhân viên chuyên nghiệp, nói nguyên lý loạn xạ cả lên. Ba người khác có mặt ở đây, tổng bộ đầu Chu bày ra vẻ mặt làm sao có thể, Tôn đại phu cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ có Lương sư trầm ngâm một lát rồi bảo ba người bọn họ cái gì nên mặc thì mặc, nên đeo thì đeo, tranh thủ thời gian.
Bởi vì có Lương lão, mấy y quán tiếp theo bọn họ gõ cửa, cứ mười người thì có một hai người đồng ý đi theo Lương lão. Tuy đa số mọi người vẫn sợ chết, nhưng cho dù có là thế thì đội ngũ của đám Lâm Y Y cũng đã lớn mạnh hơn không ít.
Với những người không đi, Lương lão cũng không trách cứ bọn họ như đối với Tôn đại phu.
“Tham sống sợ chết, bình thường mà thôi.”
Sắc trời đã sáng dần, xe ngựa mang theo chín vị đại phu rong ruổi khắp các cung đường, rất nhanh đã đến học phủ.
Trước cửa học phủ có bộ khoái đặc biệt trông coi. Còn chưa vào trong mà Lâm Y Y đã ngửi được một mùi thuốc nồng đậm, đắng nghét, chỉ ngửi thôi cũng khiến cho người ta liên tưởng đến cái chết. Lại bước vào cửa, người bên trong đi đi lại lại, còn có biết bao tiếng khóc vô cùng thống khổ – nơi này chính là địa điểm chết chóc nhất cả cái thành Lâm Châu này.
“Tổng bộ đầu Chu đừng vào trong.” Lâm Y Y nói, chỉ đeo một cái khẩu trang, cô lo đối phương không chịu được. Mà đồ phòng hộ thì cô muốn để lại cho mấy đại phu.
Không biết vì sao Hứa Tung lại không lấy mấy thứ này ra. Nếu nói anh tiếc điểm thưởng, nhưng anh cũng đã tới rồi, không đến nỗi tiếc mấy điểm thưởng này chứ. Chẳng lẽ người sắp thoát khỏi thế giới, điểm thưởng sẽ tạm thời bị khóa? Hay là trở về 0 trước?
Vừa suy nghĩ linh tinh trong chốc lát mà Lâm Y Y đã theo Lương sư đến đại đường của học phủ. Bước vào trong, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nháy mắt Lâm Y Y đã hiểu tại sao Hứa Tung lại muốn giao bên học phủ cho cô – hơn ba mươi bệnh nhân đang nằm bên trong đại đường của học phủ, bởi vì trời lạnh, bên ngoài dùng chăn bông thật dày làm rèm che để cản trở khí lạnh, điều này cũng dẫn đến bên trong có mùi rất khó ngửi, đồng thời cũng tạo điều kiện cho vi khuẩn gây bệnh sinh sôi nảy nở.
“Đây đều là những bệnh nhân đã chẩn đoán chính xác?” Lâm Y Y vừa phát đồ phòng hộ cho những đại phu khác vừa nói.
“Đúng.”
“Chỉ khi được chẩn đoán chính xác thì mới bị đưa đến đây?”
“Đúng thế.”
“Học phủ còn bao nhiêu phòng trống?” Lâm Y Y hỏi.
“Ngoại trừ học xá, phòng của lão sư, căn bản những phòng khác đều trống. Sao chúng tôi phải mặc cái này?”
“Lương lão nói, mau mặc vào đi!” Lâm Y Y hỏi xong thì ra ngoài tìm tổng bổ đầu Chu, vừa phân phát khẩu trang cho những bộ khoái khác vừa nói: “Những bệnh nhân được tiếp nhận đều được đưa đến đây à? Học sinh và lão sư trong học xá vẫn còn ở trong đó chứ?”