Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn

Chương 151 - Chuong 151

Vì không phải tất cả các đại phu bị nhiễm bệnh, điều này có nghĩa là hình thức lây lan của bệnh dịch hạch này có thể loại trừ đường không khí? Mà dựa vào việc phần lớn người bệnh là người một nhà, có thể phỏng đoán bước đầu, lây qua đường nước bọt, hoặc giả tiếp xúc gần là con đường truyền bệnh?

Lâm Y Y không am hiểu y thuật, chỉ có thể hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp: “Một lúc nữa có khả năng sẽ có một nhóm người bị đưa tới đây, trong số họ có người khoẻ mạnh, cũng có thể có người đã bị nhiễm dịch hạch, ngài thấy tôi nên làm thế nào?”

“Nếu đã mắc dịch hạch, thì đưa đến Minh Luân Đường. Những người triệu chứng không rõ ràng và không có triệu chứng tách ra một khu. Ta đã hỏi, thông thường từ lúc ho đến khi xuất huyết miệng mũi tối đa mười ngày sẽ biểu hiện. Sau mười ngày, có thể cho những người không có triệu chứng đi.” Lương Lão nói.

Có lời của Lương Lão, cộng với suy đoán của bản thân Lâm Y Y, lúc này biết nên xử lý như thế nào.

Gần trưa, đúng như Lâm Y Y dự đoán, một nhóm người bị bắt đưa tới học phủ. Số lượng khoảng hơn một trăm, phần lớn là những người trẻ tuổi, mọi người biểu tình ủ rũ, thậm chí còn có người dính vết máu trên người, xem ra bên phía cổng thành đã đổ máu.

Trong nhóm người này, Lâm Y Y còn gặp được người quen —— nhóm thương khách dùng bữa ở quán ăn của cô lúc trước. Bọn họ thấy Lâm Y Y cũng ngạc nhiên vui mừng, trong đó người quen thân với Lâm Y Y nhất còn định đi qua, nhưng bị hộ vệ bên cạnh dùng roi đánh lui, anh ta chỉ có thể nhìn Lâm Y Y bằng ánh mắt cầu cứu.

Ở thời điểm này Lâm Y Y không thể vì tình riêng mà làm trái quy định, cô cho người mời Lương Lão đến. Lương Lão và đệ tử kiểm tra một lượt cho hơn một trăm người mới đến, người đã xuất hiện triệu chứng lây nhiễm được đưa đi, còn lại những người tạm thời không có triệu chứng giao lại cho Lâm Y Y.

“Mọi người hãy dùng vải bố che kín mũi miệng lại giống như tôi. Tiếp theo tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người, trong khoảng thời gian đó mọi người không được gỡ miếng vải che miệng mũi ra.” Lâm Y Y nói xong, trước mặt họ xé vạt váy dưới của mình che lên mặt: “Giống như này. Để tránh việc gỡ xuống, mọi người hãy giám sát lẫn nhau, người bị tố giác, tôi sẽ đưa thẳng người đó đến ở Minh Luân Đường. Minh Luân Đường là chỗ để làm gì? Đó là nơi tất cả những người đã mắc bệnh ở, ai muốn đến đó ở cứ việc mở rộng mũi miệng khỏi mang gì cả.”

Người vốn đang không muốn nghe cô nói, nhìn thấy đám hộ vệ xung quanh trong tư thế xách người đi, ai ai cũng học theo dáng vẻ Lâm Y Y xé một miếng vải ở vạt áo che nửa khuôn mặt.

Lâm Y Y kiểm tra từng người một xong, mới đưa họ đến Từ Đường Tiên Hiền phía đông học phủ. Lần này lọc ra tám mươi bảy người không có triệu chứng, Từ Đường Tiên Hiền khá lớn, bọn họ dồn dồn lại cũng tạm chứa được.

“Đây là nơi mọi người sẽ ở trong thời gian tới.”

“Chúng ta ở chỗ này?” Trong nhóm có người bất mãn nói.

Không bằng lòng có thể đứng ra, tôi bảo tổng bổ đầu Chu đưa anh đến nhà giam.” Lâm Y Y lạnh lùng nói.

Lúc này không ai dám hé răng.

Sau khi nhóm người được đưa đến Từ Đường Tiên Hiền, Lâm Y Y nhìn đám người đã nề nếp hơn, mới mở lời: “Ai đồng ý quyên mười cuộn vải, tôi có thể đổi một chỗ khác cho người đó, lương thực hoặc dược liệu tương đương cũng được.”

Theo cô biết, mấy thương nhân cô quen đều buôn bán lương thực.

Nhưng cô nói ra lại không một ai lên tiếng trả lời.

Lâm Y Y cũng không sốt ruột: “Điều kiện này có giá trị bất cứ lúc nào.”

Nói xong, cô cho người khoá cửa, để lại một bộ khoái trông coi bên ngoài, còn cô và tổng bổ đầu Chu rời khỏi nơi này.

“Vừa mới chết bao nhiêu người?” Đây là điều Lâm Y Y vừa luôn muốn hỏi lại chưa có hỏi.

Tổng bổ đầu Chu im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Mười hai người.”

Ông ta chưa nói quá trình cụ thể, nhưng với con số này đã đủ nghiêm trọng rồi.

“Hiện toàn thành đã đặt lệnh giới nghiêm, phía trên cưỡng chế không cho phép ai được ra khỏi cổng, người vi phạm phạt năm mươi văn tiền, số bạc được đưa về thưởng cho người tố giác. Lại nói, cái này có hiệu quả như phương pháp vừa rồi cô đưa ra vậy.” Tổng bổ đầu Chu cố gắng cải thiện bầu không khí, nhưng ông ta kéo kéo khoé miệng, chung quy vẫn cười không nổi: “Những người yêu cầu mở cổng thành hôm nay nói, còn tiếp tục thế này sớm muộn chúng ta cũng chết trong này.” Ông ta nhìn Lâm Y Y, dường như muốn nhận được sự đồng thuận của cô: “Chúng ta sẽ không sao đúng không.”

Bình Luận (0)
Comment