Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn

Chương 155 - Chuong 155

“A!” Người phía sau không ngờ người phụ nữ này thật sự sẽ giết người, khi bị cảnh tượng đẫm máu này kích thích, họ sợ hãi đến mức hét lên và co người lại.

Người phụ nữ này vậy mà thật sự giết người!

Ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía Lâm Y Y đột nhiên giống như nhìn quỷ, ngay cả đám đệ tử của Lương Lão ở trong đám người cũng đều kinh ngạc hoảng sợ.

Lâm Y Y vẫn còn đang giơ thanh kiếm, cô không nhìn xác chết dưới đất, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua đám người phía dưới: “Rời khỏi nơi này hết cho tôi!”

Có một cuộc bạo loạn trong đám đông dưới các bậc thang, còn có người cố gắng kích động mọi người: “Sợ cái gì, chỉ có một mình cô ta……”

Người đó vẫn chưa nói xong thì thanh kiếm của Lâm Y Y vung về phía người đó, anh ta và cả người trước mặt anh ta cũng bị chém làm hai.

Vết chém vào thắt lưng vừa rồi đã đủ bi thảm, bây giờ những người này lại bị xẻ dọc, mấy người nhìn bọn họ bị chém làm đôi đều phải thót bụng ngay tại chỗ.

“Các người đi, hay là không đi!” Lâm Y Y cầm thanh kiếm đi xuống bậc thang, Giày và tất của cô có chút ướt đẫm vì vết máu trên mặt đất, mỗi bước đi của cô đều để lại trên mặt đất một vết máu, trông vô cùng khiếp sợ.

E ngại uy thế của cô, đám người bước từng bước lùi ra sau.

Lương Lão biết Lâm Y Y đã giết hơn mười người rồi, nếu như đã bắt đầu thì có giết thêm mấy người nữa cô cũng sẽ không do dự: “Còn không đi mau!” Ông ta kéo đệ tử lùi sang một bên: “Không lẽ các người đều muốn chết ở đây sao?”

Lời này khiến mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, những người vừa nãy hùng hùng hổ hổ xông vào bị máu người bao quanh như vậy, bây giờ chút nhiệt huyết đó đã nguội lạnh rồi. Bọn họ dồn dập chạy ra khỏi trường học, khi quay đầu nhìn cổng trường cao vút, trong lòng không khỏi đau buồn.

“Tôi chỉ là muốn gặp vợ tôi thôi.” Có người nghẹn ngào nói: “Con trẻ trong nhà ngày nào cũng nhớ mẹ nó, không có cô ấy, nhà chúng tôi phải biết sống làm sao.”

“Tôi cũng muốn xem thử cha với mẹ tôi, chỉ cần họ vẫn còn sống tốt, muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng.”

“Cầu xin các người đấy, cho chúng tôi vào nhìn một cái thôi có được không?”

Một vài người quỳ ở cổng trường học, tiếp theo đó số người quỳ xuống càng ngày càng nhiều, tiếng khẩn cầu van xin vang lên từng hồi.

Lúc Hứa Tung dẫn tổng bổ đầu Chu đến, thì nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Đối với bạo loạn, họ có thể lựa chọn giết thẳng tay, nhưng đối diện với những con người bình thường, không ai lại nỡ ra tay.

Hứa Tung vỗ vỗ vai tổng bổ đầu Chu vẫn còn đang đỏ mắt, anh xuống ngựa, đi vòng từ bên cạnh vào trường học, còn tổng bổ đầu Chu thì xuống ngựa, tiến tới đỡ từng người đứng dậy.

“Các vị.” Giọng của Tổng bổ đầu Chu có chút khàn: “Tôi là lão Chu, bình thường luôn ra đường giúp mọi người bắt tên trộm gì đó, chắc mọi người có biết tôi. Không giấu gì mọi người, không chỉ có người thân của các vị điều trị ở trong đó, mà bây giờ mẹ già của tôi cũng ở trong đó. Trong số mọi người ở đây, nếu có hàng xóm của tôi thì chắc còn có thể nhớ đến tiếng khóc trẻ con nhà tôi vào mấy đêm hôm trước, mẹ tôi được đưa đến trường học chính là vào cái đêm hôm đó.

Trên đường tôi đến đây cũng nghe thấy một vài lời đồn, nói cái gì mà thiêu sống, tất cả đều là những lời bịa đặt. Một người con như tôi, có thể đẩy mẹ ruột của mình vào hố lửa hay sao?

Tại sao đưa người đến đây, chính là vì đại phu mà toàn thành đồng ý chữa trị cho bệnh nhân đều ở trong trường học. Nếu như chúng ta không đưa đến, đại phu chạy hết nhà này đến nhà khác, như vậy phải mất rất nhiều thời gian. Cứu người như cứu hỏa mà, đưa đến trường học để đại phu ở đó cùng chữa trị, như thế thuận tiện biết bao, đúng không.

Không cho mọi người vào, cũng chính là vì nguyên nhân khó hiểu của căn bệnh này. Mọi người thấy tôi mỗi ngày ra ra vào vào cũng đều phải mặc bảo hộ cả người. Mọi người tùy tiện xông vào như vậy, người thì thấy rồi, nhưng kết quả là mình cũng phải ở trong đó luôn. Mọi người cảm thấy cha mẹ, vợ, con cái của mọi người, họ có sẵn lòng để mọi người nằm ở bên cạnh họ không? Không quan tâm đến trẻ con nhà mọi người nữa sao?

Mọi người nghe tôi khuyên một câu, về nhà ở yên đó, đừng gây thêm phiền phức cho đại phu ở đây nữa. Đợi bệnh của người thân mình trị khỏi rồi, mọi người lại đến đón họ về nhà, có được không?”

Người quỳ bên ngoài cửa đã động lòng, tổng bổ đầu Chu tiếp tục khuyên: “Mau đi đi, người nhà vẫn còn đang lo lắng đấy.”

Một lúc sau, không biết ai nói một câu: “Được, tôi tin tổng bổ đầu Chu. Về nhà đợi tin tức, hi vọng lần sau đến có thể đón mẹ tôi về nhà.”

Có người đầu tiên, tiếp theo có người thứ hai, rồi người thứ ba.

Bình Luận (0)
Comment