Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn

Chương 40 - Chuong 40

Lấy được tiền lương, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Y Y là đi đến quầy thịt nướng bên kia đường. Lần này cuối cùng cô cũng có thể ăn một bữa no nê, rồi còn uống rượu.

Thấy quán trọ cũng không có việc gì, Lâm Y Y dẫn tiểu nhị đi theo, mời cậu ta ăn thịt cho cao lớn.

Lúc Lâm Y Y mở miệng gọi ba mươi xiên thịt thì ông Vương, người vẫn luôn rũ mi, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Xem ra gần đây kẹo mạch nha giúp cô kiếm được không ít.”

Ăn thịt nướng nhiều lần ở quầy thịt nướng như vậy, đây là lần đầu tiên ông Vương nói chuyện với Lâm Y Y, cô liếm liếm môi, nói: “Tiền bối cũng là người Trung Nguyên sao?”

Chỉ tiếc là, ông già lại không để ý đến cô nữa.

Vẫn là tiểu nhị ấm áp hơn, sợ cô không vui, cậu ta giải thích: “Tính tình ông ấy như vậy, từ trước đến nay luôn hờ hững với người khác. Đừng nói là chị, em quen biết ông ấy lâu như vậy, nhưng nói chuyện với ông ấy cũng chỉ được năm, sáu lần.”

Lâm Y Y di chuyển ánh mắt lên nốt chai trên tay ông Vương, nói: “Người có bản lĩnh có tư cách kiêu ngạo. Còn lâu tôi mới giận đấy, ai bảo thịt nướng của ông ấy làm ngon như vậy.”

Nếu cô rời khỏi đây đến thế giới tiếp theo, cơ hội ăn được thịt không biết có không nữa đấy, phải cố gắng trân quý.

Sau bữa ăn no say tối hôm đó, Lâm Y Y tiếp tục “làm việc” trong quán trọ của bà chủ, tích cực kiếm điểm thưởng.

Thế nhưng, không biết là họ không phản kháng, hay là Mã đại ca người ta cảm thấy mình nắm được ưu thế tuyệt đối mà đưa bạc cho họ càng ngày càng ít. Một tháng sau, Lâm Y Y thấy năm lượng bạc tiền lương còn lại trong tay, cô quyết định “từ chức”, tìm cách khác để kiếm tiền.

Vào tối ngày thứ hai sau khi cô bỏ việc, một đám người nhân lúc trời tối tập kích ốc đảo, một chân đạp tung cánh cửa quán trọ……

Cùng với lúc này, Lâm Y Y cũng nhận được lời nhắc từ trung tâm mua sắm sảo: Rơi vào tình huống đặc biệt, chức năng rời đi tạm thời bị tắt.

Tình huống đặc biệt?

Với người vẫn đang ở trong phòng là Lâm Y Y thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, cô thử thoát khỏi thế giới này, quả nhiên không có chút động tĩnh nào.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi sao?

Đầu tiên cô đứng cạnh cửa ghé tai lắng nghe một lát, chỉ cảm thấy bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đẩy cửa ra ngoài xem xét, ai ngờ vừa mới đi tới đầu cầu thang đã đụng phải một võ sĩ đang cầm vũ khí.

Võ sĩ này nhìn thấy cô thì rút kiếm ra, ra hiệu cho cô đi xuống: “Qua bên kia đứng, không được nhúc nhích.”

Sau khi đi xuống lầu, Lâm Y Y mới phát hiện sảnh lớn của quán trọ bị không ít người lạ mặt khống chế, các khách khác ở trong góc đều ngồi xổm xuống giống như cô, chỉ còn hai vợ chồng chủ quán trọ thấp thỏm quỳ ở giữa, trước mặt hai người là một người đàn ông trung niên có vết sẹo ở một bên mặt.

Người đàn ông nhắm hai mắt, những người khác đều không dám nói gì, cả cái sảnh lớn của quán trọ im ắng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng kim rơi, chỉ có bên ngoài thi thoảng truyền vào tiếng khóc lóc van xin tha mạng.

Lại mười mấy phút trôi qua, có hơn mười người đi từ bên ngoài quán trọ vào, phần lớn bọn họ ăn mặc gọn gàng, vừa mới bước qua cửa liền ném một bao vải còn đang nhỏ máu xuống đất, nói: “Đầu của tên họ Mã ở đây.”

Cái bao đựng đầu người kia “lộc cộc” lăn đến bên đầu gối của hai vợ chồng chủ quán trọ, dọa bọn họ sợ đến mức ôm chầm lấy nhau: “Các vị hảo hán, rốt cuộc mọi người muốn gì cứ nói thẳng, không cần phải hăm dọa chúng tôi như thế. Ngài muốn tiền hay là muốn quán trọ thì cứ lấy đi, chỉ mong các vị tha cho vợ chồng chúng tôi một con đường sống.”

Lâm Y Y cũng nhìn thấy cái bao đựng đầu người kia, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi. Cô biết an ninh trật tự ở mấy nơi thế này không được ổn, cho nên vẫn luôn rất cẩn thận. Nhưng có lẽ cô đã đánh giá thấp mức độ nguy hiểm ở đây.

“Cái quán trọ này của bà đáng mấy đồng chứ?” Người đàn ông ngồi ở giữa sảnh lớn khinh thường nói: “Nghe nói đường mà tên họ Mã bán đều là do hai người làm giúp, vậy có nghĩa là hai người đang làm việc cho ông ta?”

Việc liên quan đến sống chết, não bà chủ nhảy số rất nhanh, bà ta vội nói: “Nói chúng tôi không có quan hệ gì với Mã đại ca thì cũng không đúng, nhưng nếu nói là làm việc cho ông ta thì vị này, toàn bộ ốc đảo đều chịu sự khống chế của ông ta, có đổi thành ai thì cũng là đang làm việc cho ông ta thôi? Cái quán trọ này của tôi làm đường mạch nha, ông ta bán ra ngoài với giá 7-8 lượng bạc một cân, chúng tôi làm cho ông ta 200-300 cân, ông ta chỉ trả chúng tôi được 30 lượng bạc tống cổ chúng tôi, không phải trong lòng chúng tôi không oán hận, nhưng chúng tôi đâu có dám chứ, chẳng phải còn cần dựa vào ông ta kiếm cơm hay sao. Ngài nói chúng tôi đang làm việc cho ông ta, chẳng bằng nói là đang làm việc cho chủ nhân cái ốc đảo này.”

Bình Luận (0)
Comment