Lúc này ông chủ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Có lẽ Cô Y Y biết…” Ông ta vừa mở miệng đã bị bà chủ ngăn cản. Nhưng người tập võ tai thính mắt tinh, võ sĩ bên cạnh đã nghe thấy, hỏi ông chủ quán trọ: “Ông vừa nói ai biết?”
Ông chủ quán trọ vội nói: “Là một vị khách Trung Nguyên ở quán trọ chúng tôi.”
“Người Trung Nguyên?” Võ sĩ híp mắt.
“Đúng vậy, ở một thời gian dài rồi.” Bà chủ sợ chồng nói gì đó không nên nói, vội nói tiếp: “Cô ấy vẫn luôn muốn theo thương đội trở về, nhưng gần đây không có thương nhân Trung Nguyên đến, vì thế vẫn luôn ở trong quán trọ.”
Quán trọ có những ai ở, võ sĩ bọn họ vẫn nắm chắc được. Nghĩ đến trước đó lầu hai quả thực có hai vị khách Trung Nguyên, nói: “Kêu cô ta đến đây.”
“Bọn tôi đi ngay.”
Hai vợ chồng vừa ra khỏi nhà bếp, bà chủ liền véo chồng mình một cái: “Sau này không được phép nói lung tung.”
“Chẳng phải là tôi muốn tốt cho chúng ta sao, có người gánh thay, ít nhất bà sẽ không cần phải sống trong lo sợ thế này nữa.”
Bà chủ im lặng.
Bọn họ đi vào phòng Lâm Y Y, không đợi bà chủ mở miệng, ông chủ đã nói với Lâm Y Y trước: “Cô Thẩm, khách quý lầu hai biết cô là người Trung Nguyên, muốn mời cô đi làm một vài món ăn Trung Nguyên.”
Thỉnh cầu này có hơi đột ngột, Lâm Y Y liếc nhìn bà chủ, thấy bà ta không dám nhìn mình, trong lòng đại khái đã đoán được một chút: “Xem ra tôi không từ chối được rồi.”
Đáp lại cô chỉ có ánh mắt khẩn cầu của ông chủ quán trọ.
“Nếu đã không có cách nào từ chối thì cứ đi thôi vậy.” Lâm Y Y sờ lên ngọc bội trên cổ tay, để họ dẫn đường.
Lúc ba người đến nhà bếp, tùy tùng ban nãy nhìn thấy cô, vừa định mở miệng thì bị võ sĩ ngăn lại: “Việc quan trọng nhất lúc này là phải khiến chủ nhân ăn chút gì đó.”
Nghe thế, tùy tùng nghĩ ngợi gì đó, cứ như thế mà nhịn lại không tra hỏi.
Võ sĩ quan sát Lâm Y Y một lúc rồi mới hỏi: “Cô nương biết nấu món ăn của Trung Nguyên?”
“Biết. Không biết khách quý trên lầu muốn ăn gì.”
“Cô nương biết nấu món gì.”
Lâm Y Y nhìn quanh nhà bếp, thấy bên cạnh có thịt có bột, thậm chí còn có một ít rau xanh: “Chỗ này chỉ có thể làm một ít mì, không biết khách quý là người ở đâu? Nếu là người phương Bắc, tôi có thể làm mì xắt, mì thịt, nếu là người Giang Nam, tôi sẽ nấu một ít mì cá thanh đạm.”
“Vậy làm mì thịt đi.” Võ sĩ nói.
“Mì thịt đúng không?” Lâm Y Y gật gù, mì thịt là món ăn của Tây An, nói cách khác vị trên lầu kia rất có thể là người phía tây Sơn Hải Quan: “Được thôi.”
Tay nghề của Lâm Y Y tốt hơn bà chủ, nhào bột, xe mì, làm thịt băm, động tác rất lưu loát. Cùng với mùi thịt lan tỏa trong không khí, trên mặt võ sĩ và tùy tùng đang đứng trong nhà bếp nhìn chằm chằm cô đều lộ ra vẻ vui mừng.
Đợi đến khi bát mì thịt thơm ngon được làm xong, sau khi xác định không có độc, bọn họ vội vàng đưa qua nhân lúc còn nóng.
Bà chủ thấy thế thì liên tục cảm ơn Lâm Y Y một lúc lâu. Ngay lúc bà chủ cho là mình sắp thoát được kiếp nạn, một phút sau, bát mì bị trả về nguyên si…
“Cái này…” Bà chủ trợn tròn mắt, cũng may người tùy tùng lúc này đã không nóng nảy như vừa rồi nữa. Anh ta chẳng nói chẳng rằng mà đặt mâm xuống, xoay người bỏ đi, Lâm Y Y để ý thấy khóe mắt anh ta hơi ửng đỏ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà chủ không hiểu, lúc trước chê đồ ăn bà ta làm thì cũng thôi đi, nhưng tay nghề của Lâm Y Y khá tốt, ấy thế mà dù chạm một miếng cũng không hề chạm. Côn trùng còn phải uống sương sớm, nào có người lại không ăn cơm.
Lâm Y Y gắp một sợi mì trong bát lên nếm thử, ngoại trừ hơi dính thì mọi thứ đều bình thường, không đến mức khó nuốt.
Nghĩ đến đôi mắt ửng đỏ của người kia vừa rồi, cô cảm thấy mình không nên tìm hiểu sâu sẽ tốt hơn.
Đến giữa chiều, không biết người tùy tùng kia lấy từ đâu ra một con gà, mang đến phòng bếp cho Lâm Y Y hầm canh.
Lâm Y Y không hơi đâu mà lao vào vũng bùn, đối phương nói như thế nào thì làm theo như thế ấy, tuyệt không không tự ý thêm vào. Hầm canh là một công việc tốn thời gian, tùy tùng kia và hai binh sĩ khác thay phiên nhau đến phòng bếp giám sát. Sau khi cho gà vào nồi, Lâm Y Y rời khỏi phòng bếp để tránh hiềm nghi.
Bà chủ cũng đi theo ra ngoài, chỉ chừa lại hai thân tín đứng quan sát.
Ra khỏi phòng bếp, bà chủ nói nhỏ với Lâm Y Y: “Vị trên lầu kia không ăn vào, cô không muốn đợi để làm món gì đó với canh gà hay sao?”
“Đừng nghe đừng nhìn đừng dò hỏi…”
Lâm Y Y nói thẳng với bà chủ: “Đừng làm những việc dư thừa.”
Người biết càng nhiều, càng bị liên lụy sâu.
Bà chủ không phải là một kẻ não tàn, bà ta ngậm miệng ngay lập tức.