Cho nên khi hắn nhìn thấy toàn bộ đồ tử đồ tôn của mình chết đi, ánh mắt Lâm Phong trở nên đỏ bừng. Mà su đó hắn cũng từ bỏ chuyện lao ra khỏi nơi này mà lựa chọn kích phát toàn bộ tiềm năng của mình cùng lão tặc thiên này ngươi chết ta sống.
- Ta không biết các ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao muốn hại ta nhưng cho dù chết ta cũng không chịu khuất phục trước các ngươi. Ta muốn các ngươi nhìn thấy một kích mạnh nhất kiếp này của ta để báo thù cho đám đồ tử đồ tôn.
Lâm Phong biết dựa vào sức lực của mình, chỉ sợ là không thể chấm dứt toàn bộ những điều này nhưng cho dù chết hắn cũng phải tung ra một kích này.
Chỉ khí đánh tan một mảnh mây đen này hắn mới có thể báo thù cho đám đồ tử đồ tôn đã chết của mình.
Giờ phút này Lâm Phong đã đạt tới cảnh giới cao nhất mà cuộc đời này hắn có thể đạt được, hiện tại Lâm Phong đã sắp kích phát toàn bộ tiềm năng của mình ra rồi.
Căn nguyên của hắn cũng bị thiêu đốt hơn nữa còn dùng phương thức thê thảm nhất mà thiêu đốt, so với thực lực lúc này của Lâm Phong đã đột phá cực hạn mà thế giới này có thể chịu đựng.
Thậm chí Lâm Phong giơ tay nhấc chân cũng có thể tác động không gian không quanh lộ ra hắc tuyến nhàn nhạt mà hắc tuyến này được sinh ra là bởi vì thực lực của Lâm Phong quá mạnh mẽ.
Mặc dù làm cho không gian chung quanh không chống đỡ được nhưng dù vậy Lâm Phong cũng không thể thay đổi được cái gì bởi vì tính mạng hắn đã không còn bao lâu nữa.
Mà sau đó Lâm Phong giơ quyền phía lên, ẩn chứa tất cả phẫn nộ của mình, tất cả lực lượng của mình lao nhanh về phía mây đen giữa không trung.
- Lão tặc thiên, ngươi cũng chỉ có như thế. Nếu cho ta thời gian trăm năm ta cũng có thể xé rách được ngươi. Chỉ tiếc là ta không còn cơ hội nữa kiếp sau ta nhất định sẽ xét nát ngươi.
Mặc dù giờ phút này Lâm Phong đã đánh tan toàn bộ mây đen trước mặt mình nhưng chính hắn cũng đã tiến vào thời khắc cuối cùng của đời người.
Lúc này Lâm Phong theo không trung bay xuống dưới, Lâm Phong gom toàn bộ thi thể của chúng đệ tử đến bên cạnh mình. Sau đó dùng chút pháp lực còn sót lại mà chôn toàn bộ bọn họ trên núi còn hắn ngồi trước phần mộ lớn đó, sau đó dần dần mất đi khí tức sinh mệnh.
Cho nên Lâm Phong đánh ra một kích mạnh nhất, mây đen trên bầu trời quả thực cũng bị Lâm Phong thành công đánh nát sau đó thì tiêu tán.
Nhưng vết nứt giữa không trung vẫn còn tồn tại, chẳng qua tất cả đã không còn liên quan gì đến Lâm Phong nữa rồi, Lâm Phong cũng đã đi tới điểm cuối cùng sinh mệnh rồi.
Dù sao hắn đã kích phát toàn bộ tiềm năng ra, ngay cả căn nguyên của mình cũng thiêu đốt toàn bộ, lúc này Lâm Phong đã không thể tiếp tục sống tiếp nữa rồi.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng Lâm Phong cũng không có suy nghĩ nào khác, hắn bay xuống trước mặt thi thể của đám đệ tử mình....
Cuối cùng cũng chôn vùi thi thể của các đệ tử mình sau đó lẳng lặng ngồi trước một phần của bọn họ, chờ đợi tử vong tiến đến.
Mà tử vong trong mong đợi cuối cùng cũng đến, cả người Lâm Phong cũng chậm rãi mất đi sinh cơ sau đó tất cả đều tiêu tán.
Mà giờ phút này xảy ra tất cả những điều này, mặc dù không biết gì về thế giới này nhưng sau khi Lâm Phong chết đi cũng không tiêu tán toàn bộ. Lúc này Lâm Phong vẫn đang chìm trong cảm xúc của riêng mình thì hắn đã lần nữa mở to mắt phát hiện mình đang ở trong một mảnh hư vô.
Mà hắn lại đổi thành một bộ dạng khác, hơn nữa khuôn mặt cũng thay đổi, thân thể cũng trở nên trẻ trung.
Lúc này Lâm Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hắn nghi hoặc. Vốn dĩ nghĩ bản thân sau khi chết đi sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta lại không chết? Hay là ta đã chết rồi? Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Giờ phút này Lâm Phong hoàn toàn không biết bản thân đã trải qua chuyện gì, hắn cũng hoàn toàn không biết bản thân đang ở nơi nào nữa.
Thậm chí ngay cả bản thân là ai cũng dần dần quên đi, hắn không nghĩ ra bản thân tên gì, cũng không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tất cả những chuyện về lần luân hồi thứ chín mươi chín toàn bộ đã biến mất trong trí nhớ của Lâm Phong.
Giờ phút này Lâm Phong giống như một mảnh hư không chút khí tức nào nhưng mà không biết qua bao lâu Lâm Phong lại đột nhiên mở mắt.
Mà giờ phút này ánh mắt hắn đã không giống như vừa rồi nữa, nếu Hắc Kỳ Lân hay là Quy Sơn Hỏa Thú ở nơi này...
Hẳn là lập tức có thể nhận ra ánh mắt này của Lâm Phong, đây chính là ánh mắt của hắn, nói cách khác hiện tại Lâm Phong đã biến thành Lâm Phong chân chính rồi.
- Ta là Lâm Phong, ta là Lâm Phong Ngự Thú Sư, ta là Đại Đế Lâm Phong của Bắc Lương, ta không phải là bất kỳ kẻ nào, ta chính là ta, ta chính là Lâm Phong. Tất cả ký ức về chuyện luân hồi chín mươi chín trước đó Lâm Phong trải qua toàn bộ lần nữa xuất hiện trong đầu Lâm Phong.