Hạ Sơ Tuyết nghe được Lâm Phong giải thích vậy, cũng nghĩ tới miêu tả liên quan tới Vương Thú, cảm thấy đúng là phù hợp với điều này.
- Nhưng không phải nói trong linh thú cấp thấp thông thường sẽ không xuất hiện Vương Thú sao? Vì sao con này khổng lồ như thế?
Lâm Phong giải thích với Hạ Sơ Tuyết:
- Trong linh thú cấp thấp thông thường, cho dù có thủ lĩnh cũng sẽ không tiến hóa thành Vương Thú, bởi vì thủ lĩnh của chúng không đủ năng lượng linh khí để tiến hóa. Nhưng đàn Đại Địa Hùng chiếm lấy mảnh rừng này.
- Mảnh rừng này là phong thủy bảo địa gì sao?
Trong lòng Hạ Sơ Tuyết vẫn nghi ngờ khó hiểu.
- Ông mật trong rừng cũng là một loại linh thú, chúng sản xuất ra mật tương đương với linh tài cấp thấp, hơn nữa còn cuồn cuộn không ngừng. Thủ lĩnh Đại Địa Hùng ăn mật do thủ hạ tìm tới mỗi ngày, mới có thể tích lũy thật nhiều năng lượng linh khí.
Lúc này Hạ Sơ Tuyết mới hiểu nguyên nhân chúng thích ăn mật ở đây nhất.
- Tình hình hơi phiền phức, không chừng con linh thú kia phát hiện đàn của nó thiếu mất mấy, cho nên mới gọi tất cả Đại Địa Hùng còn lại tập trung xung quanh mình.
Suy đoán của Lâm Phong không sai. Chập tối hôm trước, con Vương Thú thú triệu tập Đại Địa Hùng thủ hạ đưa mật cho nó như thường ngày, nhưng mãi không chờ được năm con Đại Địa Hùng đến, lúc này nó mới ý thức được tình hình không đúng.
Nó xuất phát từ trực giác cẩn thận, cũng không bảo Đại Địa Hùng còn lại đi vào tìm kiếm, mà lập tức gọi tất cả Đại Địa Hùng tập trung một chỗ, đề phòng có con lạc đàn bị người ta bắt giết, dẫn tới giảm quân số.
Dưới tình huống bình thường, Vương Thú đều có linh trí cao hơn linh thú bình thường t.
Mà cả đàn Đại Địa Hùng chỉ có ba mươi, bốn mươi con, thoáng cái thiếu năm con, Vương Thú vẫn dễ dàng phát hiện ra.
Lâm Phong kể lại suy đoán của mình cho Hạ Sơ Tuyết nghe. Cùng lúc đó, Bạch Linh cũng từ trên trời cao trở về, tin tức trên đường cũng chứng thực được một phần suy đoán của Lâm Phong.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hạ Sơ Tuyết nhìn về phía Lâm Phong, chờ hắn quyết định.
- Chắc chắn không thể liều mạng được. Chẳng qua chúng tụ tập cùng một chỗ, nhất định sẽ dẫn tới chỉ có con Vương Thú mới có thể ăn được lượng lớn mật trong đó, những con Đại Địa Hùng còn lại nhất định sẽ bất mãn bởi vì thức ăn không đủ.
- Cho dù là thủ lĩnh Vương Thú cũng không có khả năng hoàn toàn coi nhẹ nhu cầu của đám linh thú thủ hạ còn lại. Lại thêm tính cách của loài Đại Địa Hùng chắc chắn sẽ không tụ tập được lâu.
Sau khi phân tích tới đây, trong lòng Lâm Phong hơi do dự. Trên lý thuyết, chúng thật sự không tụ tập lâu. Nhưng quan niệm thời gian của linh thú có lẽ không giống con người.
Kỳ thi của học viện chỉ có mười lăm ngày, nhỡ bọn họ chờ chờ thêm mười ngày, chúng vẫn không tách ra thì sao? Hoặc chúng có thể lựa chọn cách khác, trong đó có rất nhiều biến số.
Lâm Phong trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nhớ lại một điểm khá quan trọng trong lúc điều tra trinh sát trước đó. Chỉ có con Vương Thú kia phát hiện ra Bạch Linh ở trong không trung, một kế hoạch điệu hổ ly sơn nhanh chóng được hình thành trong đầu.
Nếu một hơi đối phó nhiều con Đại Địa Hùng như vậy, Lâm Phong thật sự không đánh lại được. Nhưng nếu chỉ là một con Vương Thú, Lâm Phong cảm thấy Vô Thường vẫn có thể đối phó được.
Đã như vậy, Lâm Phong nhanh chóng thương lượng với Hạ Sơ Tuyết cáh làm sao thu hút Đại Địa Hùng Vương Thú tới đây.
Bảo Bạch Linh bay trên không trung thu hút sự chú ý của Vương Thú. Nếu Vương Thú để cho nhóm thủ hạ Đại Địa Hùng phân tán ra đuổi theo Bạch Linh, Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết sẽ đánh bại từng con. Nếu Vương Thú tự mình truy kích, vậy bọn họ sẽ trực tiếp săn giết Vương Thú.
Sau khi xác định kế hoạch, hai người tìm một chỗ cao nguyên gần hang ổ của Vương Thú. Ở đây, bọn họ có thể nhìn từ trên cao xuống, quan sát được động tĩnh của Vương Thú, để bảo đảm cho hành động sau này.
- Đã chuẩn bị xong, Bạch Linh đi thôi!
Bạch Linh nhận được mệnh lệnh của chủ nhân mình, rất nhanh đã bay về phía trên cao, lại lao về phía Vương Thú.
Sáng sớm hôm nay, Đại Địa Hùng Vương Thú đang ngủ say giống như mọi ngày. Nó chưa bao giờ phải lo lắng vì vấn đề đồ ăn, bởi vì nó có ba mươi, bốn mươi tên thủ hạ, hơn nữa chúng chiếm một cánh rừng sâu nên không thiếu thức ăn.
Đám linh thú ong mật này có thể dựa vào lực lượng của bản thân thể chống lại hoàn cảnh trời đông giá rét và mùa hè nóng bức. Bởi vậy, đàn Đại Địa Hùng ở thời kỳ nào đều có thể ăn được mật thơm ngon.
Cho dù là trước khi ngủ đông, chúng càn quét sạch mật. Sau khi ngủ đông dậy, trong rừng đều sẽ treo những tổ ong đầy mật. Nhưng tối hôm trước, khi nó kiểm điểm tổ ong do thủ hạ đưa tới, lại phát hiện thiếu năm cái. Dựa theo trước kia, không nên có chuyện như vậy, bởi vì xung quanh khu rừng chúng ở không có bất kỳ kẻ địch nào.