Ngay cả Lâm Phong cũng cảm thấy còn chưa tới một nửa nhưng Hắc Kỳ Lân lại bắt đầu phàn nàn thay cho ba người bọn họ.
Dù sao Hắc Kỳ Lân cũng đã nhìn ra trong một năm qua ba người bọn họ đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, nếu như Lâm Phong vẫn không hài lòng thì quả thực có chút quá đáng.
- Yêu cầu của ta đối với bọn họ đương nhiên rất nghiêm ngặt, nếu không ta sẽ không có khả năng thu nhận ba người bọn họ làm đệ tử. Thực lực của ba người bọn họ hiện tại theo ý kiến của ngươi là đủ nhưng với ta thì còn xa mới đủ.
- Ba người bọn họ còn chưa phát huy hết tiềm lực, nếu không tin có thể hỏi ba người bọn họ, ta tin rằng chính bọn họ cũng hiểu được.
Nghe Hắc Kỳ Lân nói xong, Lâm Phong quả thực có thể hiểu được tâm tình của Hắc Kỳ Lân, dù sao năm nay Hắc Kỳ Lân đã huấn luyện bọn họ.
Cho nên có tình cảm với ba người là điều đương nhiên, Lâm Phong cũng có thể hiểu được chuyện này.
Nhưng vấn đề thực sự là tiến độ hiện tại của ba đồ đệ này thực sự khiến Lâm Phong rất bất mãn, cũng không nói trục xuất ba người họ.
Điều này vốn đã khá tốt rồi nhưng Lâm Phong nhất định phải để cho ba người bọn họ biết, nỗ lực của ba người thật sự không thể đáp ứng được yêu cầu của Lâm Phong.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Phong thật sự không cần thiết lãng phí thời gian với ba người bọn họ, điều này đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Sau khi nghe Lâm Phong nói như vậy, Hắc Kỳ Lân và Tổ Long cũng chuyển sự chú ý về phía ba đệ tử = của Lâm Phong.
Lúc này, ba đồ đệ của Lâm Phong cũng xấu hổ cúi đầu, ba người không ngờ trong mắt sư phụ mình lại kém xa như vậy.
- Sư phụ nói đúng, ba người chúng ta quả thực còn chưa phát huy hết tiềm năng của mình.
Bản thân chúng ta kỳ thực có thể cảm giác được, có đôi khi rõ ràng có thể nhanh hơn nhưng vẫn không cách nào nắm bắt được hết thảy, sau khi đại đệ tử của Lâm Phong bày tỏ ý kiến, hai đệ tử còn lại cũng bấm nút gật đầu, bọn họ kỳ thật cũng cảm thấy như vậy.
Họ cũng có thể cảm thấy cảnh giới của mình có thể được tăng lên lần nữa nhưng lại không thể nắm bắt được cảm giác đó.
Vì phải chọn người kế vị nên Lâm Phong phải huấn luyện thật tốt ba người này. Bọn họ nhất định phải đạt tới trạng thái tốt nhất như hắn mong đợi, Lâm Phong nhất định phải nỗ lực.
Hắc Kỳ Lân, Tổ Long và Quy Sơn Hỏa Thú cũng sẽ góp phần nhưng điều quan trọng nhất là bản thân ba người họ. Ngươi có thể phát huy hết tiềm năng của mình không? Trên thực tế, việc phát huy hết tiềm năng quả thực rất khó.
Nhưng với tư cách là đệ tử của Đại Đế Lâm Phong, họ phải làm điều đó dù khó khăn đến đâu, nếu không họ không xứng đáng làm đệ tử của Lâm Phong.
Về điểm này, Lâm Phong hiểu rất rõ ràng, hắn không thể dung túng đệ tử của mình làm loạn cũng không thể dung túng đệ tử của chính mình.
Chỉ là sau khi đạt đến trình độ nhất định, bọn họ bắt đầu tự mãn mà một năm nay ba đồ đệ của Lâm Phong lại thực sự rơi vào tình huống này.
Cho nên khi Lâm Phong trực tiếp chỉ điểm, Hắc Kỳ Lân cùng Tổ Long nhìn không ra nhưng Lâm Phong lại có thể nhìn thấy. Trên thực tế, ba người họ thực sự đã không đạt được đến mức tối đa có thể đạt được.
Nhưng vấn đề là ba người bọn họ cũng không biết làm sao có thể thay đổi tình huống này, bởi vì họ đã cố gắng rất nhiều lại không nắm bắt được cảm giác này.
- Sư phụ, thật ra chúng ta biết mình có thể nhanh hơn một chút nhưng thực sự không biết làm sao tăng thực lực lên một tầng cao hơn.
- Mỗi khi chúng ta cảm nhận được cảm giác đó rất muốn nắm bắt nó nhưng lại không thể.
Đại đệ tử của Lâm Phong cũng bày tỏ cảm nghĩ, bởi vì ba người bọn họ đã bí mật trao đổi.
Ta cũng biết mình quả thực có thể tiến bộ thêm một chút, nhưng đáng tiếc cảm giác đó chỉ là thoáng qua, một khi không nắm bắt được thì vĩnh viễn không thể lấy lại được cảm giác đó.
Ba người bọn họ không biết phải làm sao, hôm nay tình cờ mới nói ra chuyện này thực ra chuyện này lẽ ra phải nói từ lâu rồi.
Nhưng họ lại không nói ra, điều này khiến nửa thời gian của họ trong năm nay bị lãng phí. Nếu không thì thực lực của bọn họ lẽ ra phải tăng lên, sau khi ba người nêu ra vấn đề này Lâm Phong cũng thở dài.
Bởi vì Lâm Phong đã đoán trước được tình huống này nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy có chút may mắn. Tưởng rằng ba người có thể giải quyết được vấn đề này nhưng không ngờ cuối cùng ba người lại không giải quyết được đôi khi cũng không thể trách họ được.
- Chuyện này không phải lỗi của các ngươi, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa, bởi vì ba người các ngươi chưa từng trải qua sinh tử thực sự.
- Cho nên luôn có cái gì đó thiếu sót, ta cũng không nắm bắt được loại cảm giác đó, về phần điều chỉnh như thế nào, ta tin rằng mình không cần nhiều lời. Hắc Kỳ Lân Tổ Long, ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào rồi chứ?