Lâm Phong dẫn theo Hạ Sơ Tuyết nhanh chóng rời khỏi cánh rừng. Mà các đạo sư tập hợp ở phía xa lại nhận đến một tin tức đặc biệt:
- Vương Thú được chúng ta thu xếp ở trong rừng tổ ong đã bị người ta giết chết.
- Ai có thể giết chết Vương Thú? Nó có thể Cuồng Bạo đấy. Chúng ta bố trí nó ở đó, để cho đám người kia thử cảm giác chạy trốn thế nào mà.
- Đúng vậy, để tiện cho đám học sinh năm nhất này chạy trốn, chúng ta còn chuyên môn lựa chọn Đại Địa Hùng. Nếu không phải vậy, đổi thành Vương Thú khác, nó đã trực tiếp dẫn theo mấy chục tiểu đệ đuổi giết rồi.
- Chờ đám học sinh này trở về sẽ biết. Nói không chừng là linh thú khác qua đấy.
Cũng có đạo sư nghi ngờ có phải Lâm Phong giết chết không, nhưng ngẫm lại cảm thấy Lâm Phong không làm được. Cho dù là Vương Thú Bạch Ngân giai, đó cũng là Vương Thú!
Đột khó trong đợt thi cuối kỳ của sinh viên năm thứ ba cũng không kém cấp bậc này, thậm chí còn không khó tới mức đó.
Lâm Phong không biết các đạo sư đang kinh ngạc nói chuyện với nhau về chuyện này. Sau khi hắn và Hạ Sơ Tuyết trốn ra ngoài, vẫn chờ đến ngày thứ hai mới bảo Bạch Linh tiến vào trong rừng sâu trinh sát.
Mà kết quả trinh sát là đám Đại Địa Hùng không hổ danh là đại biểu hết ăn lại nằm, thủ lĩnh chết thì chết, phần lớn Đại Địa Hùng rất nhanh đã tiếp thu, hoặc có lẽ không tiếp nhận sự thật này, về tới địa phương của mình ban đầu tiếp tục sống cuộc sống hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn.
Mà chỉ có số rất ít Đại Địa Hùng tập trung ở trước hang của Vương Thú. Sau khi mất đi Vương Thú, một số kẻ trong bọn chúng quyết định tăng cường rèn luyện, muốn thử trở thành Vương Thú mới.
Dù sao đối với bọn chúng, trở thành Vương Thú tương đương với nằm ăn mật do thủ hạ đưa tới. Vẫn có gấu mong chuyện có được chuyện tốt này. Điều này cũng giúp Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết dễ dàng săn giết về sau. Trong vòng một ngày, bọn họ đã giết đủ mười con linh thú trong nhiệm vụ kèm theo. Sau đó, hai người chọn tiếp tục tiến về phía trước để tìm kiếm và dò xét hồ nước.
Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng đợt thi cuối kỳ không phải chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là đủ. Ở trong mắt của Lâm Phong, đây hoàn toàn là một lần thử nghiệm dọn dẹp nơi hoang dã của học viện.
Chỉ cần ở trong phạm vi học viện ra quy định, bọn họ có thể đi lại thông suốt.
Dù sao Lâm Phong tin tưởng học viện không có khả năng bố trí linh thú mạnh trong phạm vi thi đến mức có thể tùy tiện lấy mạng của người khác. Phần lớn tình huống có người chết vì linh thú, cũng chỉ do bản thân không xử lý tốt mà thôi.
Nhưng trong quá trình Lâm Phong đi dọc theo dòng sông xuống dưới, lại không biết mình và Hạ Sơ Tuyết đã vượt qua vạch ranh giới của học viện.
Trên thực tế, rừng tổ ong kia chính là cuối vạch ranh giới. Trên lý thuyết, bọn họ có thể thấy được một vạch kẻ ranh giới ở chỗ khác của rừng tổ ong kéo dài về phía xa.
Học viện đã bố trí nơi đây thành ranh giới cũng có liên quan tới tính cách của Đại Địa Hùng, bình thường học sinh đến đây, phản ứng đầu tiên đều là không đánh lại Đại Địa Hùng, bởi vậy hẳn sẽ quay về, tìm kiếm linh thú cấp thấp để săn giết.
Cho dù bọn họ muốn tránh rừng tổ ong để tiếp tục tiến sâu vào trong, cũng sẽ thấy được vạch ranh giới của học viện, cũng sẽ quay đầu trở về.
Nhưng ở khu vực dọc theo sông này lại xuất hiện sơ hở. Nước sông lên xuống đã rửa sạch vạch kẻ kia.
Lỗ thủng này gần như chỉ xuất hiện ở khu vực phía trên con sông. Nhưng Lâm Phong không định đi xa, chỉ thành thật đi dọc theo con sông xuống dưới.
Vì vậy, trong lúc không để ý, hắn đã vượt qua khu vực sát hạch, trước bên trên hồ nước nằm ngoài khu vực sát hạch.
Vào buổi tối cùng ngày, hai người đi tới bên hồ. Cái hồ không tên này rất lớn, nhìn qua không thấy giới hạn. Lâm Phong còn xúc động than.
- Không hổ danh là Học Viện Ngự Thú, không ngờ cả cái hồ lớn như vậy cũng có thể bị đưa vào trong khu vực sát hạch.
- Đúng vậy, chúng ta đi xa như vậy còn chưa thấy vạch ranh giới, thật không biết rốt cuộc phải xa bao nhiêu.
Hạ Sơ Tuyết cũng xúc động nói.
Sau đó, hai người tìm một chỗ an toàn, vội vàng trải đệm cỏ và nghỉ ngơi sau một ngày đi đường mệt nhọc.
Sau khi ở lại một đêm ở bên hồ, hai người bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh bên hồ. Trong khu vực đầy rong rêu um tùm này rất dễ xuất hiện các linh thú thuộc loài rắn hoặc loài sâu, bọn họ phải cẩn thận đề phòng.
Hơn nữa, ở đây cũng có thể tồn tại linh thú chiếm giữ địa bàn. Dù sao mọi người đều biết hoàn cảnh bên hồ tốt hơn các nơi khác nhiều. Sau khi thăm dò xung quanh một vòng, xác nhận đã loại bỏ uy hiếp, Lâm Phong dự định xem xét trong hồ.
Còn gần nửa thời gian mới kết thúc sát hạch, Lâm Phong muốn ở lại bên hồ hai ba ngày, sau đó chuẩn bị lên đường trở về.