- Ta biết rồi, ta đã thu thập rất nhiều chứng cứ. Sau khi về đến trong nhà, ta thật ra muốn hỏi xem nhị thúc và tam thúc của ta lấy đâu ra bản lĩnh để vung tiền như rác.
Bây giờ Hạ Sơ Tuyết không phải là tiểu cô nương dịu dàng đáng yêu, giống như chú chim nhỏ nép bên người Lâm Phong trước đây nữa. Trên người nàng đã mơ hồ lộ ra sự sát phạt của người nắm quyền trong gia tộc.
Thường ngày, đám người chi thứ như nhị thúc tam thúc đều ngầm chê bai thiên tài này Ngự Thú Sư là nàng, không ngờ bây giờ trực tiếp làm ra động tác trắng trợn như vậy. Nàng đã nắm được nhược điểm của bọn họ, sẽ không để cho bọn họ càn rỡ như vậy nữa.
Dù nói thế nào, Hạ Sơ Tuyết cũng là một thiên kiêm xuất thân gia tộc đàng hoàng, rất nhiều chuyện đấu tranh chỉ làm người ta không màng danh lợi, không muốn để ý tới đám bè lũ xu nịnh kia.
Nhưng nếu đối phương chủ động xông tới trước họng súng, vậy Hạ Sơ Tuyết không phải là kẻ hoàn toàn dốt đặc cán mai, nhân từ nương tay.
Mắt thấy chuyện bên này đã lắng xuống, có Lâm Phong mở trứng ra châu ngọc trước đó, rất nhiều người đã chạy tới khu vực mười nghìn để chọn trứng linh thú. Mấy người của Hạ gia nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều hừng hực khí thế.
Nhưng vừa nghĩ tới Đại Sư ra tay một lần đã đòi hai trăm ngàn, nếu qua bên kia, trứng linh thú còn không đắt bằng phí Đại Sư ra tay, chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi chịu thua thiệt sao?
Vì vậy mấy người của Hạ gia cắn răng, tiếp tục chọn lựa trứng linh thú trong khu vực trăm vạn. Thật ra bọn họ đã tham ô một khoản tiền không nhỏ, cùng lắm thì tiêu thêm một ít, sau này nghĩ cách bù vào là được.
Chờ đến khi thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, quyền phát biểu trong gia tộc cũng lớn hơn, đến lúc đó một khoản tiền đã tính là gì?
Không chừng những người khác còn nói mình tham ô tốt, dùng chút tiền như vậy đổi lấy mấy linh thú có tiền đồ vô lượng cho gia tộc đấy. Nhìn Bạch Cốt Chiến Sĩ mới được chính thức chuyển cho mình, nhị ca cười hưng phấn.
Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết nhìn thấy tất cả những điều này. Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ đối với Hạ gia.
Sau khi giải quyết xong xung đột với người của Hạ gia, Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết cũng duy trì khoảng cách với bọn họ, vừa tiếp tục đi dạo trong trung tâm Ngự Thú Sư, vừa âm thầm chú ý tới đám người.
Dù sao Lâm Phong còn không quên mục đích thật sự tới đây lần này là gì. Vừa rồi, khi phần lớn mọi người vây quanh, xem bọn họ mở trứng, Lâm Phong đã chú ý tới có điểm không đúng.
Có hai người đứng trong một góc, vẫn luôn nhìn về phía này. Bọn họ không phải chú ý tới kết quả mở trứng, mà nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Nhưng khi Lâm Phong nhìn về góc đó, hai người bọn họ lại lặng lẽ kéo dài khoảng cách với, bất kể Lâm Phong cố gắng tới gần thế nào, cũng sẽ không tiếp cận được hai người bọn họ.
Mỗi khi Lâm Phong quay lưng nhìn thứ gì, luôn cảm giác được phía sau có hai ánh mắt nhìn về phía lưng mình.
Điều này cũng làm Lâm Phong cơ bản có thể tin chắc, hai người này chắc hẳn là tai mắt của Huyết Thú Giáo, chịu trách nhiệm theo dõi, kiểm tra mình ở trung tâm Ngự Thú Sư.
Như vậy, bên ngoài trung tâm Ngự Thú Sư cũng có có thể sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định.
Lâm Phong âm thầm thông báo với nhân viên mặc thường phục của Cục Ngự Thú, sau đó suy nghĩ một lát mới nói cho Hạ Sơ Tuyết biết:
- Sơ Tuyết, ngươi về trước đi. Ta là người ngoài không tiện nhúng tay vào chuyện nội bộ của Hạ gia các ngươi, nhưng phải mau chóng tay ra đối phó với mấy người bọn họ mới được.
Hạ Sơ Tuyết không quên bây giờ Lâm Phong vẫn đang nguy hiểm, lắc đầu khoác lấy cánh tay của Lâm Phong không thả:
- Không được, ta phải đi cùng với ngươi, nghĩ cách ngươi đưa đến nơi an toàn mới có thể đi được. Nếu ngươi không muốn tới Hạ gia, vậy thì đi Cục Ngự Thú, ít ra còn an toàn hơn ở nhà ngươi.
Lâm Phong xoa đầu Hạ Sơ Tuyết:
- Ngươi đi trước đi. Ta đi một mình thật ra rất an toàn, bởi vì người của Cục Ngự Thú đều ở xung quanh đây, người càng ít, bọn họ càng dễ bảo vệ. Hơn nữa, ngươi ở dây dễ thu hút sự chú ý của những người khác.
Hạ Sơ Tuyết thấy Lâm Phong kiên trì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thả cánh tay hắn ra, gương mặt có phần buồn bã và lo lắng, từ biệt Lâm Phong:
- Lâm đại ca nhất định phải chú ý an toàn đấy.
- Tiểu nha đầu ngươi yên tâm đi.
Sau khi tiễn Hạ Sơ Tuyết vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của mình, Lâm Phong lặng lẽ nhìn lướt qua xung quanh, rất nhanh đã chú ý tới vị trí của hai người đang theo dõi mình. Hắn bảo đảm mình bị bọn họ nhìn thấy, sau đó mới đi về một hướng.
Hắn đã thương lượng phương án hành động với người của Cục Ngự Thú trước, sau khi hắn ra ngoài, sẽ có người của Cục Ngự Thú âm thầm theo dõi và phối hợp.