Bọn họ chưa từng thật sự cân nhắc tới tập thể. Bây giờ, muốn bọn họ nhất thời thay đổi, cân nhắc cho tập thể thì chẳng khác nào chuyện trong mơ.
Nhưng cho dù bọn họ không có cách nào lo nghĩ cho cả môn phái, bọn họ cũng không thể gây chuyện cho môn phái mới đúng. Nhưng bây giờ bọn họ chẳng những không cân nhắc cho môn phái, trái lại còn gây thêm chuyện cho môn phái. Hơn nữa, hắn tin tưởng chắc chắn có không ít người suy nghĩ như vậy. Chỉ có điều trước mắt chỉ có một vài trưởng lão dám nói ra mà thôi.
- Lâm Phong đại nhân, ta không phải có ý này. Ý của ta là bọn họ làm ra chuyện như vậy chắc chắn phải trừng phạt. Nhưng ngài cũng không thể đuổi tận giết tuyệt, phải cho bọn họ một con đường sống. Nếu không, nhất định sẽ làm các huynh đệ khác thấy thất vọng đấy.
Mặc dù trưởng lão đứng ra nói chuyện này có địa vị không thấp, nhưng chắc chắn không thể bằng được Lâm Phong. Khi nhìn thấy sắc mặt Lâm Phong không tốt, trưởng lão này mới ý thức được mình có khả năng đã gây ra chuyện lớn. Cho nên hắn vội vàng giảm bớt thái độ kiêu căng, chủ động hạ thấp tư thế.
Nhưng suy nghĩ của hắn vẫn không thay đổi, hắn vẫn cảm thấy Lâm Phong không nên trừng phạt nghiêm khắc môn phái đã gây nhiễu loạn này.
Lúc trước, mặc dù đó là một môn phái khác, nhưng bây giờ nó đã là một đường khẩu của Đệ Nhất Thiên Hạ bọn họ, mọi người đều là người một nhà, chắc hẳn phải cho bọn họ một cơ hội.
Chuyện Lâm Phong lo lắng nhất đã xuất hiện. Bởi vì lúc trước Lâm Phong đã biết, bọn họ thu nhận nhiều người như vậy sẽ khó tránh khỏi nhiễu loạn. Đến lúc đó. một khi gặp phải nhiễu loạn như vậy, mọi người sẽ không đổ trách nhiệm lên ai đó cụ thể mà sẽ đỗ lỗi cho cả Đệ Nhất Thiên Hạ. Đây không phải là chuyện tốt Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết.
Dù sao làm vậy sẽ khiến những môn phái khác công kích môn phái bọn họ. Nhưng cũng may trong khoảng thời gian đầu, không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng ai có thể ngờ được, nhiễu loạn này cuối cùng vẫn xuất hiện. Lâm Phong không muốn chuyện này tiếp tục ảnh hưởng rộng ra. Vậy hắn nhất định phải dùng dao sắc chặt đay rối, xử lý hoàn toàn chuyện này, để cho những kẻ gây ra sai lầm phải trả giá đắt.
Nhưng Lâm Phong không ngờ được trong những trưởng lão này lại có người ủng hộ bọn họ, cảm thấy Lâm Phong không nên xử lý chuyện này quá tuyệt tình, nên cho bọn họ một cơ hội.
Lúc này, Lâm Phong đã ý thức được vấn đề trong môn phái của bọn họ đã bắt đầu nổ ra. Những người này căn bản không hề của cảm giác vinh dự về tập thể.
Bọn họ chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân, chưa bao giờ lo lắng cho lợi ích của tập thể. Nếu cứ tiếp tục thế này nữa, môn phái của bọn họ sẽ có nguy cơ rất lớn.
- Được rồi, không cần nói nữa, trước đây đã nói qua không cho phép các ngươi đi gây nhiễu loạn ở bên ngoài. Bây giờ, nếu có ngươi đã gây ra tai họa, vậy phải trả giá đắt. Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đường khẩu đã làm chuyện này.
- Nếu ai khác còn muốn khuyên nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lâm Phong biết mình có thương lượng với bọn họ về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù Lâm Phong lại thương lượng với bọn họ, bọn họ cũng chỉ biết suy nghĩ cho mình, hoàn toàn không cân nhắc tới lợi ích của tập thể. Cho nên hắn không bằng trực tiếp dùng dao sắc chặt đay rối, lợi dụng uy thế làm cho người khác hiểu rõ, một khi đã làm ra loại chuyện này, làm tổn hại tới lợi ích của mọi người, vậy tất nhiên phải có người trả giá.
Cái giá phải trả tuyệt đối không phải không đau không ngứa. Nhưng sau khi Lâm Phong đưa ra mệnh lệnh này, rất nhiều người lập tức bàn luận xôn xao. Nhất là những trưởng lão kia. Bọn họ không ngờ được Lâm Phong lại không nể mặt bọn họ.
Hơn nữa, Lâm Phong còn muốn trừng phạt đường khẩu kia, điều này vô cùng nguy hiểm với những đường khẩu đã gia nhập.
Dù sao bọn họ không có cách nào bảo đảm sau này mình sẽ không gặp phải chuyện rắc rối như vậy.
Nếu một khi xuất hiện loại chuyện đó, Lâm Phong sẽ tiến hành trừng phạt bọn họ, vậy thì quá nguy hiểm.
- Lâm Phong đại nhân, ngươi làm như thế hơi quá rồi. Bất kể nói thế nào, bọn họ đều là người một nhà.
- Nếu ngài thật sự không cho bọn họ một đường sống, sợ rằng sẽ khiến các đường khẩu và các trưởng lão khác bất mãn.
Khi đám người nhìn thấy Lâm Phong kiên trì muốn xử lý đường khẩu này, những đường khẩu khác cũng bắt đầu ý thức được mình phải bảo vệ đường khẩu này.
Nếu không, ngày hôm nay của bọn họ chính là ngày mai của mình. Nhưng sau khi nhìn thấy tình hình này, Lâm Phong lập tức nhíu mày. Hắn thật sự không ngờ được chuyện này lại có thể phát triển đến mức như vậy. Xem ra, Lâm Phong vẫn suy nghĩ quá đơn giản về chuyện khai tông lập phái rồi.
Chuyện Lâm Phong lo lắng nhất vẫn xảy ra. Ban đầu, Lâm Phong vốn cảm thấy sau khi chuyện này xảy ra, mình xử lý đường khẩu kia thì chuyện này cũng kết thúc. Sau này, những đường khẩu khác sẽ lấy đó làm gương, không xuất hiện tình hình như vậy nữa là được.