Không ai biết trong lúc mình không phá hỏng quy củ, người khác có thể phá hỏng quy củ hay không. Mà một khi mình bị những người phá hủy quy củ tổn thương, sẽ không có ai ra mặt cho bọn họ. Cho nên những người này tất nhiên cũng sẽ không tuân theo quy củ nữa. Chờ đến mọi người đều không tuân theo quy củ, vậy môn phái này chỉ còn là danh nghĩa.
Cho nên mới nói nhất định phải lập ra quy định này, lại cần tất cả mọi người tuân theo.
Cách làm này của Lâm Phong thật sự có hiệu quả. Cũng chính vì vậy, môn phái của bọn họ mới có thể phát triển không ngừng.
Tốc độ mở rộng và địa bàn nắm trong tay bây giờ đã tương đối kinh người. Tuy nhiên Lâm Phong cảm thấy đã tới lúc nên thu tay lại, không thể cứ mở rộng như vậy nữa.
Nếu không, khẳng định sẽ dẫn tới những môn phái khác lo lắng, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ có phiền toái.
Mặc dù Hàn Lãnh Tuyết cảm thấy Lâm Phong nói có lý, nhưng bây giờ dừng mở rộng quá sớm, hơn nữa cũng dễ làm cho người trong môn phái thất vọng.
- Ta biết bây giờ có hiệu quả như vậy quả thật không thiếu được sự nỗ lực của bọn họ. Nhưng chúng ta không thể không cân nhắc, nếu cứ mở rộng tiếp như vậy, nhất định sẽ xuất hiện tình hình ta vừa nói. Đến lúc đó, mọi nỗ lực của bọn họ sẽ uổng phí nhiều hơn. Vậy còn không bằng bây giờ thấy tốt thì thu tay lại, nói như vậy mọi người còn có thể bảo vệ được địa bàn đã có trước mắt.
Lâm Phong không thừa nhận cũng không được, những lời Tiên Ông Lão Giả nói đều đúng, hơn nữa quả thật có thể sẽ xuất hiện tình hình như vậy. Nếu bọn họ thật sự không quan tâm, cứ tiếp tục điên cuồng mở rộng như vậy, tình hình Lâm Phong nói tất nhiên sẽ xuất hiện.
Hơn nữa một khi xuất hiện tình hình này, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho nên bọn họ đã thấy tốt thì nên thu tay lại, chứ không phải cứ tiếp tục mở rộng như vậy.
Cho dù bây giờ tất cả mọi người đang rất nhiệt tình mở rộng địa bàn, nhưng cũng nên đúng lúc hắt cho bọn họ một chậu nước lạnh, không thể để cho bọn họ nóng đầu như vậy được.
Lần này, Hàn Lãnh Tuyết cũng đồng ý với Lâm Phong. Hàn Lãnh Tuyết cũng cảm thấy diện tích trước mắt đã khá lớn, không thể cứ tiếp tục mở rộng được nữa.
Nếu bọn họ cứ tiếp tục mở rộng nữa, có thể khiến cho người khác cảnh giác hay không là một chuyện, bọn họ có thể khống chế được những địa bàn này hay không là một chuyện khác.
- Nếu muốn mở rộng, sau này chúng ta vẫn có cơ hội mở rộng. Bây giờ chúng ta nên khống chế, chỉnh đốn lại những địa bàn này trước đã. Chúng ta phải bảo đảm khống chế những địa bàn này một trăm phần trăm, như vậy mới càng có lợi cho chúng ta hơn.
Lần này, suy nghĩ của Hàn Lãnh Tuyết còn tiến bộ hơn Lâm Phong. Bởi vì Lâm Phong thật ra chỉ muốn giảm tốc độ mở rộng này xuống, không nên tiếp tục mở rộng nữa.
Nhưng hắn không hề cân nhắc xem nên thực hiện nó thế nào. Nhưng Hàn Lãnh Tuyết đã cân nhắc đến điều này.
Bọn họ có thể chuyển đam mê mở rộng của những người này thành đam mê bao vệ ổn định tất cả địa bàn. Làm như vậy, không chỉ không khiến cho bọn họ đánh mất đam mê, trái lại còn có thể khiến bọn họ khống chế những địa bàn có được cao hơn.
Mặc dù Lâm Phong rất cao hứng với chuyện mở rộng địa bàn này, nhưng Lâm Phong biết, nếu cứ mặc kệ cho mọi người điên cuồng mở rộng như vậy sẽ rất nguy hiểm cho môn phái của bọn họ. Sau khi nghe Lâm Phong nói xong, Tiên Ông Lão Giả lại có ý nghĩ khác.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ Lâm Phong nói không sai. Hàn Lãnh Tuyết lại trực tiếp đưa ra cách giải quyết.
Dù sao bây giờ tất cả mọi người trong cả môn phái đang rất nhiệt tình mở rộng. Nếu ngươi thoáng cái yêu cầu bọn họ dừng mở rộng, nhiệt tình của bọn họ không biết trút vào đâu, cũng rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Cho nên Hàn Lãnh Tuyết muốn để cho những người này chuyển nhiệt tình mở rộng thành nhiệt tình bảo vệ những địa bàn đã chiếm được.
Nói như vậy, vừa có thể làm cho những nhiệt tình của bọn họ có nơi trút vào, đồng thời cũng có thể làm cho môn phái càng khống chế những địa bàn kia cao hơn, đồng thời còn có thể tránh được lo lắng của Lâm Phong. Có thể nói đây là một mũi bên bắn ba con chim.
Ngay cả Lâm Phong không thừa nhận cũng không được, cách nghĩ của Hàn Lãnh Tuyết quả thật vô cùng hoàn mỹ.
Kế tiếp chính là bắt đầu áp dụng. Vì vậy Lâm Phong gọi tất cả những người quản lý các đường khẩu qua. Sau đó Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đồng thời tuyên bố quyết định của hai người bọn họ cho những người chịu trách nhiệm này biết trọng điểm tiếp theo là bảo vệ những địa bàn đã chiếm được mà không phải tiếp tục mở rộng.
Mặc dù bọn họ quả thật không thích ứng lắm, nhưng cuối cùng vẫn làm theo những lời Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nói.