Vì vậy, Lâm Phong bắt đầu vận dụng công pháp Ngự Thú sư để bắt đầu khống chế con linh thú khá mạnh kia.
Ban đầu, con linh thú này rõ ràng đã có chút phản kháng. Nhưng sau khi Lâm Phong và nó thành lập mối liên hệ, con linh thú này lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt nó cũng không đờ đẫn như trước mà trở nên linh hoạt hơn. Thật ra điều này là do Lâm Phong đang tiến hành chỉ đạo.
- Lâm Phong, có được không? Đây mới chỉ là khống chế một con thôi, không ngờ đã tốn công tốn sức như vậy. Nếu quả thật khống chế nhiều con cùng lúc, ta chỉ sợ sẽ càng khó hơn đây. Xem ra cách này không ổn rồi.
Sau khi Lâm Phong khống chế con linh thú có thực lực mạnh nhất, hắn cảm thấy mức tiêu hao tinh lực này không nhiều nhưng vẫn muốn giảm nhỏ đi. Cho nên hắn vẫn luôn cân nhắc về vấn đề này.
Hàn Lãnh Tuyết ở bên cạnh lại cho rằng Lâm Phong không thể khống chế được con linh thú này. Dù sao hắn cảm thấy khống chế một con linh thú có trí lực không cao như vậy rất khó, nếu không có công pháp thích hợp thì gần như không thể làm được.
Hàn Lãnh Tuyết nghe Lâm Phong nói có thể khống chế một vài linh thú, hắn thật ra không tin lắm. Bởi vì bọn họ không phải chỉ cần khống chế một hay hai con linh thú. Nếu chỉ đơn giản là khống chế một, hai con linh thú, Hàn Lãnh Tuyết thật ra có thể làm được. Dù sao trí lực của chúng không cao, hắn vẫn có cách đối phó được.
Nhưng lúc này, nếu chỉ một hai con chắc chắn sẽ không đủ cho bọn họ dùng. Bọn họ cần phải khống chế rất nhiều linh thú mới được.
Nhưng Hàn Lãnh Tuyết lại không làm được điều đó. Hơn nữa, Hàn Lãnh Tuyết cũng cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể làm được.
Chẳng qua Lâm Phong khẳng định hắn có cách làm được. Dù sao Lâm Phong là một Ngự thú Sư, hắn khống chế nhiều con linh thú là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều Hàn Lãnh Tuyết chưa tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn cho rằng Lâm Phong không thể làm được.
Hơn nữa, Hàn Lãnh Tuyết cũng cho rằng Lâm Phong nên thử trước xem rốt cuộc có thể làm được không.
Lúc đó, Lâm Phong cũng cảm thấy mình quả thật nên thử trước. Sau đó bọn họ bắt ba con linh thú tới thử.
Khi Lâm Phong khống chế những con linh thú này, hắn đã dễ dàng làm được. Chỉ có điều Lâm Phong vẫn luôn nghiên cứu xem làm sao tiết kiệm tinh lực trong quá trình khống chế những con linh thú này.
Hàn Lãnh Tuyết ở bên cạnh lại tưởng Lâm Phong không thể thực hiện được.
- Ngươi không cần phải vội, ta đã sớm khống chế được ba con linh thú này, chẳng qua ta đang nghĩ cách làm sao để tiết kiệm được nhiều tinh lực hơn, như vậy, ta có thể khống chế được nhiều con hơn thôi. Nếu cứ dựa vào tình hình này, ta có thể khống chế mấy nghìn con có thực lực giống con linh thú mạnh nhất này. Nếu lại tiết kiệm, đại khái có thể khống chế được hơn mười nghìn con.
Khi Lâm Phong nói cho Hàn Lãnh Tuyết biết rõ tình hình hiện tại, Hàn Lãnh Tuyết trợn tròn mắt, thậm chí không thể khép miệng lại.
Thư Ngư ở bên cạnh nghe xong cũng ngây người. Hai người bọn họ thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm hay không.
Lâm Phong lại có thể nói hắn khống chế được mười nghìn con linh thú với thực lực tương tự. Điều này đúng là thái quá.
Hàn Lãnh Tuyết cũng chưa từng nghe nói qua chuyện này. Đừng nói là nghe nói, cho dù bây giờ Lâm Phong đang đứng trước mặt hắn, hắn vẫn cảm thấy Lâm Phong không thể làm được chuyện này.
Thậm chí lúc này Hàn Lãnh Tuyết còn nghi ngờ đầu óc của Lâm Phong có phải có vấn đề hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Phong không giống như đang nói dối.
Hơn nữa, Lâm Phong đã thành công khống chế được con linh thú có thực lực mạnh nhất, nó đã bắt đầu hành động theo chỉ thị của hắn. Tuy nhìn nó ít nhiều có vẻ hơi ngốc nhưng đi đứng bình thường.
Đây là do Lâm Phong muốn giảm bớt mức tập trung của mình, bởi vậy mới khiến những con linh thú này trông hơi ngốc, nhưng hắn vẫn có thể khống chế được chúng.
- Bây giờ, ta tối đa chỉ giảm được tới mức này. Nếu ta còn giảm tinh lực nữa, có lẽ chúng sẽ không chịu nghe theo sự chỉ huy của ta. Tuy nhiên ta nghĩ như thế này chắc hẳn đã đủ rồi.
Lâm Phong vẫn đang suy nghĩ xem làm sao khống chế nhiều con linh thú hơn, căn bản không để ý tới sắc mặt của hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư.
Chờ tới khi Lâm Phong để ý tới, hắn thậm chí giật mình.
Dù sao vẻ mặt của Hàn Lãnh Tuyết bây giờ quá buồn cười.
Chờ tới khi Lâm Phong giơ tay xua qua xua lại trước mặt Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư, bọn họ mới có phản ứng.
Sau vài lần thử nghiệm, Lâm Phong cuối cùng tìm được một cách thích hợp nhất. Nếu như Lâm Phong tập trung rất nhiều tinh lực, hắn có thể khiến cho con linh thú này hành động vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt, hơn nữa cũng có đủ trí lực nhất định.
Nhưng nếu Lâm Phong làm như vậy, hắn cần tập trung càng nhiều tinh lực hơn, điều này là hoàn toàn không cần thiết. Cho nên Lâm Phong hắn thử dần dần giảm bớt tinh lực khống chế bọn chúng.