Đám ba người Lâm Phong căn cứ theo sự chỉ dẫn của Thư Ngư đi tới một nơi. Chờ sau khi đến đây, Thư Ngư nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh lại có chút lo lắng.
Bởi vì ở đây quả thật không phải là địa phương giống như trong ký ức của hắn trước đó. Dù sao thời gian trôi qua quá lâu, cho nên ở đây đã thay đổi rất lớn.
Nhưng Thư Ngư mơ hồ cảm thấy mình chắc hẳn không nhớ nhầm, nơi này chính là vị trí Long Lâm Đỉnh bọn họ muốn tìm.
Chỉ có điều Thư Ngư không biết vị trí cụ thể của nó ở đây, nhưng Thư Ngư tin tưởng nó chắc hẳn chỉ ở gần đây.
Sau khi hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nghe được Thư Ngư nói như vậy, bọn họ cũng hiểu rõ mình muốn tìm được Long Lâm Đỉnh này, sợ rằng vẫn phải bỏ ra không ít sức lực. Tuy nhiên trước đây bọn họ tìm những dược liệu kia đã tốn không ít thời gian, cho nên hai người bọn họ không quá lo lắng. Nhưng sau khi ba người bọn họ chia ra ba đường tìm kiểm một lúc, cuối cùng đều không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Lúc này Lâm Phong ý thức được, nếu như ba người bọn họ quả thật cứ tìm như vậy, có lẽ tình hình trước đây sẽ lại xuất hiện. Lâm Phong quyết định lại chuẩn bị gọi hơn một ngàn con linh thú kia qua, để chúng đi tìm giúp mình, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
- Cách này cũng được, nhưng bây giờ ngươi có thể ra lệnh cho hơn một ngàn con linh thú kia quay lại không? Nếu không chúng ta phải đi bắt chúng về thì tốn sức lắm.
Mặc dù kéo hơn một ngàn con linh thú kia qua tìm giúp bọn họ, như vậy hiệu suất quả thật sẽ cao hơn rất nhiều.
Nhưng bất kể là Thư Ngư hay Hàn Lãnh Tuyết đều có một nghi vấn, dù sao trước đây bọn họ tìm những dược liệu kia xong, đã thả hơn một ngàn này con linh thú kia đi. Nếu bây giờ bọn họ đi bắt chúng lại, tất nhiên sẽ phải tốn không ít công sức.
Hơn nữa, bây giờ bọn họ cách vị trí của hơn một ngàn con linh thú kia rất xa. Dưới tình huống này, bọn họ đi xong rồi về sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Lâm Phong nghe được Hàn Lãnh Tuyết nói như vậy thì mỉm cười, bảo hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư không cần lo lắng. Cuối cùng, Lâm Phong nhắm mắt lại, bắt đầu thi triển công pháp của mình ở giữa không trung.
Sau khi thi triển xong, Lâm Phong từ giữa không trung hạ xuống. Tuy nhiên vẻ mặt Lâm Phong lúc này rõ ràng đã trở nên tái nhợt.
Hàn Lãnh Tuyết chưa từng thấy sắc mặt Lâm Phong khó coi như vậy.
Bởi vậy, có thể thấy được chuyện này khiến Lâm Phong tiêu hao rất lớn, nhưng không biết cuối cùng rốt cuộc có hiệu quả hay không.
- Chúng ta ở lại đây chờ một lát, chắc những con linh thú kia đều sẽ qua thôi. Bây giờ chúng ta cách chúng khá xa, cho nên ta muốn khống chế chúng sẽ cần tiêu hao rất nhiều tinh lực, nhưng cũng may tất cả đều giải quyết xong.
Lâm Phong nói ra tình hình cho Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư biết. Sau khi Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư nghe được, bọn họ đều rất bội phục Lâm Phong. Nhất là Hàn Lãnh Tuyết, dù sao hắn không ngờ được Lâm Phong còn có thể điều khiển nhiều linh thú ở khoảng cách xa như vậy. Điều này quả thật là thái quá. Nhưng bất kể nói thế nào, như vậy chắc chắn sẽ có hiệu suất cao hơn bây giờ rất nhiều.
Bọn họ muốn tìm được Long Lâm Đỉnh này thật ra không phải là chuyện dễ dàng gì. Mặc dù Thư Ngư còn nhớ vị trí đại khái của Long Lâm Đỉnh này, nhưng sau khi đi đến đây, bản thân Thư Ngư thậm chí còn không có cách nào xác định được vị trí này rốt cuộc có chính xác không.
Bởi vì cách quá lâu, xung quanh đây thay đổi quá lớn khiến Thư Ngư không có cách nào xác định được. Tuy nhiên hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không quá chán nản hay thất vọng, cho nên ba người bọn họ lại bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ có điều ba người bọn họ tìm kiếm một lúc vẫn không phát hiện ra bất kỳ manh mối này.
Lúc này Lâm Phong đã chợt nhận ra bọn họ không thể cứ tìm như vậy được, nếu không có lẽ sẽ lại tốn rất nhiều thời gian. Hắn dứt khoát gọi tất cả hơn một ngàn con linh thú kia qua.
Chỉ có điều khi Hàn Lãnh Tuyết nghe được Lâm Phong nói như vậy, hắn nghi ngờ Lâm Phong còn có thể khống chế được những con linh thú đó nữa không. Dù sao bọn họ đã cách bên kia rất xa. Hơn nữa, trước đây bọn họ đã thả những con linh thú kia đi.
Mặc dù Lâm Phong không giải thích nhiều với Hàn Lãnh Tuyết nhưng hắn lại sử dụng hành động thực tế trả lời cho Hàn Lãnh Tuyết biết.
Chỉ có điều Lâm Phong gọi hơn một ngàn con linh thú kia cũng có gánh nặng không nhỏ, khiến cho sắc mặt Lâm Phong trở nên tái nhợt, nhưng cũng may có hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư ở bên cạnh Lâm Phong, hắn không cần lo lắng gì.
Sau khi ba người Lâm Phong chờ gần nửa ngày, mới có linh thú lần lượt chạy tới bên này.
- Lâm Phong, ngươi đúng là khiến ta phải giật mình kinh ngạc đấy. Nhưng cách này vẫn dùng tốt thật. Có nhiều linh thú như vậy đi tìm kiếm giúp chúng ta, quả thật sẽ dễ dàng hơn nhiều.