Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Chứng Kiến Tin Tức Ẩn Giấu ( Dịch )

Chương 1366 - Chương 2373 - Thuận Buồm Xuôi Gió

Chương 2373 - Thuận buồm xuôi gió
Chương 2373 - Thuận buồm xuôi gió

Sau khi Hàn Lãnh Tuyết nghe được Lâm Phong nói như vậy, hắn gật đầu biểu thị đồng ý. Chỉ có điều trước mắt bọn họ chắc chắn vẫn phải đi về phía khu vực trung tâm này, bằng không bọn họ chỉ ở những nơi hoang vắng như vậy, cơ duyên quả thật quá ít.

- Bất kể chúng ta có cẩn thận hay lớn mật, trước mắt chúng ta ở chỗ này sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta nên nên xông về phía khu vực trung tâm. Chỉ cần trên đường đi, chúng ta cẩn thận hỏi thăm tin tức là được rồi.

Hàn Lãnh Tuyết cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Sau khi Lâm Phong nghe xong, hắn cũng cảm thấy Hàn Lãnh Tuyết nói có lý. Sau đó ba người bọn họ lại đi về phía khu vực trung tâm.

Lúc này, ba người bọn họ đều không biết chuyện gì đang chờ đợi bọn họ ở phía trước. Nhưng với thực lực của ba người bọn họ bây giờ, cho dù thật sự xảy ra vấn đề gì, bọn họ chắc hẳn sẽ không có việc gì.

Tất cả Thiên Hoang Cảnh thật ra phân thành mấy khu vực lớn, trong đó chủ yếu nhất là hai khu vực.

Chính là khu vực lớn trước mắt đám người Lâm Phong cùng với khu vực trung tâm bọn họ muốn đi

Bởi vì khu vực trước mắt của bọn họ là một khu vực vô cùng hoang vắng của Thiên Hoang Cảnh, thậm chí có thể nói là một khu vực không người bởi vì số lượng linh thú trong này quả thật quá nhiều, quan trọng hơn là chúng cơ bản đều không có trí lực quá cao.

Nếu như ngươi quả thật chạy đến trong này, những con linh thú này rất có thể sẽ tụ tập lại bao vây tấn công, đến lúc đó ngươi sẽ gặp tình cảnh vô cùng nguy hiểm, cho nên cơ bản không có người nào tới đây, cũng khiến cho cảnh tượng nơi đây hoang vắng như vậy.

Mà khu vực trung tâm bên kia lại là khu vực bừng bừng sức sống.

Ở trong đó sinh hoạt rất nhiều sinh vật có trí khôn cao cấp, thậm chí nơi đó còn có khả năng sẽ nhân loại, nhưng bất kể rốt cuộc có nhân loại hay không, tối thiểu nơi đó là văn minh cao cấp hơn vị trí khu vực đám người Lâm Phong đang ở.

Cho nên sau khi đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết biết được tin tức này, bọn họ đều quyết định sẽ đi tới khu vực trung tâm này.

Chỉ có làm như vậy, xác suất hai người bọn họ có thể gặp được cơ duyên sẽ càng lớn hơn. Bằng không, nếu bọn họ chỉ rèn luyện ở nơi hoang vắng này,

xác suất bọn họ gặp được cơ duyên quả thật quá nhỏ. Hơn nữa ở đây cũng quá nguy hiểm, chẳng ai biết một giây sau bên cạnh sẽ có kẻ khó chơi nào nhảy ra.

- Ta vốn tưởng chúng ta cách khu vực trung tâm này không xa, không ngờ lỊ xa như vậy. Chúng ta đã đi gần một tháng, nhưng chỗ này vẫn hoang vắng như vậy, đúng là đủ xui xẻo.

Từ khi ba người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết còn có Thư Ngư quyết định đi tới khu vực trung tâm tới bây giờ, bọn họ đã đi gần một tháng.

Trong vòng một tháng này, ba người Lâm Phong không ngừng đi đường. Mặc dù trên đường đi, bọn họ vẫn khá thuận lợi, không gặp phải kẻ nào khó chơi, thỉnh thoảng có mấy con linh thú không thức thời nhảy ra, đều bị bọn họ dễ dàng giải quyết. Nhưng vấn đề là bọn họ vẫn chưa nhìn thấy manh mối nào về khu vực trung tâm. Thậm chí bọn họ không nhìn thấy bất kỳ dấu vết sinh vật có trí lực cao nào hoạt động. Điều này quả thật là kỳ quái.

Bởi vì theo bọn họ thấy, diện tích trong cả Thiên Hoang Cảnh chắc hẳn không quá lớn, như vậy khu vực trung tâm nào đó chắc hẳn cũng không quá lớn mới phải.

Dưới tình huống ba người bọn họ chạy nhanh như vậy, không ngờ bọn họ đi một tháng vẫn không thể rời khỏi khu vực này, điều này thật kỳ lại.

- Theo ta thấy, nếu không chúng ta là theo hướng ngược lại. Nếu chúng ta đi đúng, đi một tháng cũng phải nhìn thấy điểm được cảnh tượng khác chứ?

Thậm chí lúc này ngay cả Hàn Lãnh Tuyết cũng nghi ngờ bọn họ có phải đi sai hướng không. Nếu như bọn họ quả thật không đi nhầm hướng, với tốc độ này của bọn họ, đến bây giờ tuyệt đối không thể vẫn còn trong khu vực hoang vắng được. Tuy nhiên Lâm Phong lại lắc đầu.

Bởi vì căn cứ theo tin tức bọn họ nhận được, hướng bọn họ đang đi chính là khu vực trung tâm, điều này chắc sẽ không sai được.

Chỉ có điều có lẽ vị trí khu vực bọn họ đang ở trước đó quả thật quá sát bên ngoài, cho nên mới có thể cách khu vực trung tâm xa như vậy. Theo tình hình này có thể thấy, sợ rằng bọn họ còn phải đi hơn một tháng mới có khả năng tới nơi.

Sau khi đi đường gần một tháng, đám người Lâm Phong, Hàn Lãnh Tuyết, còn có Thư Ngư vẫn ở trong khu vực hoang vắng.

Điều này khiến ba người bọn họ cảm thấy không thể nào tin nổi. Dù sao tốc độ của ba người bọn họ đi không chậm, nếu ba người bọn họ đi chậm mà xuất hiện tình cảnh này còn có thể hiểu được. Nhưng tốc độ của ba người bọn họ đều khá nhanh, mặc dù bọn họ không duy trì ở tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng bọn họ đi một tháng vẫn chỉ có thể nhìn thấy được cảnh tượng hoang vắng, điều này đúng là kỳ quái.

Bình Luận (0)
Comment