Lúc này, Thư Ngư cơ bản đã nói rõ tình hình dao động này cho Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết biết, chỉ có điều Thư Ngư thật sự rất tò mò.
Thư Ngư không rõ vì sao Thư Ngư và Hàn Lãnh Tuyết không cảm ứng được dao động này, loại dao động này đã rất rõ ràng rồi.
Nhưng hai người bọn họ không hề cảm ứng được, hơn nữa thực lực của hai người bọn họ còn mạnh hơn Thư Ngư nhiều.
Sau khi nghe được Thư Ngư nói như vậy, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết lại bắt đầu cẩn thận cảm ứng một lần nữa, xem có nhận ra dao động kỳ lạ như lời Thư Ngư đã nói không, nhưng kết quả vẫn vậy.
Lúc này, Lâm Phong thậm chí nghĩ đến một cách khác, đó là hai người bọn họ kết hợp công lực của mình để xem có thể cảm ứng được dao động kỳ lạ này không.
Nhưng kết quả vẫn vậy, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì. Lúc này, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết cuối cùng đành buông tha.
Xem ra Thư Ngư có thể cảm giác được dao động này chắc là xuất xứ từ cấu tạo kỳ lạ trên thân thể của nó. Về phần hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không cảm ứng được, chắc hẳn là do thể chất của hai người bọn họ không có gì đặc biệt. Nhưng nếu Thư Ngư có thể cảm ứng được, nó dẫn hai người bọn họ qua cũng vậy thôi.
- Ta vốn tưởng chúng ta có thể đi thẳng tới khu vực trung tâm của Thiên Hoang Cảnh, không ngờ chúng ta lại có chuyện khác phải làm. Nhưng chúng ta chắc hẳn cũng sắp rời khỏi nơi hoang vắng này. Trước khi rời đi, chúng ta lại đi làm một chuyện lớn cũng rất thú vị.
Lúc này, Hàn Lãnh Tuyết rất cao hứng. Dù sao bọn họ đi lâu như vậy, cho dù khu vực hoang vắng này có rộng lớn hơn nữa, bọn họ chắc hẳn đã sắp rời đây.
Nếu chỉ xét đơn thuần về thực lực, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết mạnh hơn Thư Ngư nhiều. Đáng lẽ ra hai người bọn họ phải cảm ứng nhạy bén hơn Thư Ngư mới phải.
Nhưng bây giờ, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết bất kể cảm ứng thế nào, vẫn không cảm ứng được dao động đặc biệt như lời Thư Ngư đã nói, nhưng Thư Ngư lại cảm ứng rất rõ ràng.
Ban đầu, Thư Ngư cảm thấy đó là ảo giác của mình, nhưng hiện nay nó khẳng định dao động đặc biệt mà mình cảm ứng được là thật chứ không phải ảo giác.
Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết quả thật rất tò mò, đây rốt cuộc là một loại dao động thế nào. Tại sao bất kể bọn họ cảm ứng thế nào cũng không cảm ứng được. Tuy nhiên Lâm Phong không lo lắng.
Nếu Thư Ngư có thể cảm ứng được, vậy bọn họ chỉ cần bảo Thư Ngư dẫn theo hai người bọn họ qua là được rồi. Dù sao bất kể chỗ đó rốt cuộc có vật gì phát ra dao động đặc biệt này, bọn họ cứ tới đó xem thử sẽ biết thôi.
Sau khi Thư Ngư nghe được Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nói vậy thì gật đầu. Cuối cùng, Thư Ngư dẫn theo Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đi tới đầu nguồn dao động mà nó cảm ứng được.
Trên đường đi, Lâm Phong vẫn không từ bỏ việc cảm ứng các dao động trong thiên địa xung quanh.
Hắn muốn thử cảm ứng dao động đặc biệt như lời Thư Ngư đã nói. Nhưng bất kể hắn cố gắng cảm ứng thế nào, hắn vẫn không thể cảm ứng được.
- Xem ra chuyện này đúng là đặc biệt. Nhưng theo hướng chúng ta đang đi dường như đang quay lại vị trí cũ. Nếu vậy, chẳng phải chúng ta đang quay về sao?
Theo Thư Ngư dẫn đường, đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không ngừng đi tới. Lúc này, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đã nhìn ra được hướng bọn họ đang đi chính là chỗ bọn họ vừa tới.
Mặc dù chỗ này không xa nhưng thật sự là hướng đó.
Nếu như vậy, sợ rằng bọn họ chắc hẳn sẽ quay trở lại. Đến lúc này, không chừng bọn họ lại phải đi thêm gần hai tháng nữa.
Tuy nhiên Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết rất tò mò. Cho dù thật sự phải chạy thêm hai tháng, hai người bọn họ cũng muốn xem thử nó rốt cuộc là vật gì?
Lúc này, Thư Ngư không ngừng cảm nhận mức độ mạnh yếu của dao động này để phán đoán xem vị trí cụ thể của nó rốt cuộc ở đâu.
Điều này khiến Thư Ngư tiêu hao rất lớn. Dù sao tình huống này cũng khiến nó tốn rất nhiều tinh thần và sức lực.
- Ngươi có thể chịu đựng được không? Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta sợ ngươi còn chưa tìm ra được đầu nguồn của dao động đã không chịu nổi rồi.
Lâm Phong nhìn thấy tình trạng của Thư Ngư quá tệ, cho nên vội vàng bảo Thư Ngư dừng lại, đồng thời hỏi thăm tình hình của Thư Ngư.
Trạng thái tinh thần của Thư Ngư lúc này quả thật rất mệt mỏi, dù sao dao động này rất nhỏ, nó cẩn thận cảm ứng vẫn tiêu hao tinh thần rất lớn.
Tuy nhiên Thư Ngư rất muốn chứng minh cảm ứng của mình không sai, thật sự có dao động đặc biệt như vậy xuất hiện, cho dù trạng thái của Thư Ngư bây giờ đã rất mệt mỏi, nhưng nó vẫn cố gắng chịu đựng, muốn tìm được đầu nguồn của dao động này. Nhưng Lâm Phong vẫn ép Thư Ngư phải dừng lại nghỉ ngơi.