Chương 2493: Thủ hạ
Chương 2493: Thủ hạChương 2493: Thủ hạ
Lần đầu dùng thần thức dò xét, chưởng quản không tin, sau đó hắn đã thử lại lần thứ hai, thứ ba, kết quả vẫn như vậy.
Không phát hiện trên người họ có một chút ba động nào cả, ngay cả dấu vết của trận pháp cũng không.
Bởi dù họ che giấu giỏi đến cỡ nào thì chỉ cần họ chạm vào những trận pháp đó đều sẽ còn sót lại chút khí tức, dù là mỏng manh nhất.
Nhưng thật đáng tiếc, đến giờ vẫn không phát hiện bất cứ dấu vết nào trên người họ. Điều này chứng tỏ, mọi chuyện không phải họ gây ra, không phải lỗi của bọn họ.
Đối với chưởng quản thì đây lại là phiền phức lớn hơn nữa, rất có thể là do người ngoài làm. Nhưng vấn đề của hắn là, bọn hắn bảo quản đồ rất kĩ, không có người thứ ba động đến mà thạch ảnh cũng không hề ghi lại được bóng dáng của ai.
- Lễ nào việc này thật sự là do người ngoài làm? Nhưng nếu là người ngoài làm thì hắn làm cách nào có thể tránh được việc thạch ảnh ghi lại bóng dáng?
- Có thể hắn có phương pháp đặc thì nào đó tránh được thạch ảnh? Nhưng trước giờ ta chưa bao giờ nghe thấy có công pháp tương tự như vậy.
Chưởng quản cũng được coi là kẻ có hiểu biết rộng rãi, nhưng chuyện này thật sự hắn không thể nghĩ ra được gì. Nếu việc này không phải người của bọn hắn làm thì chắc chắn do người ngoài làm.
Nhưng do người ngoài làm thì hắn ra tay như thế nào, bọn hắn không có bất kì hình ảnh, bằng chứng nào chứng minh điều đó.
Hơn nữa từ chiếc hộp cũng có thể thấy được, đồ vật bên trong là bị dùng trận pháp truyền tống đi. Thủ đoạn này cũng không phải dễ dàng thực hiện được. Đối với những kẻ có đủ năng lực làm chuyện này, chưởng quản khẳng định phải từng nghe qua danh tính.
Nhưng đáng tiếc, hắn lại không nghĩ ra ai có thể làm được loại chuyện này. Đặc biệt hắn không nghĩ đến có kẻ to gan dám đến phòng đấu giá của hắn gây chuyện.
Bây giờ bọn hắn lại đưa ra nhận định trái ngược với ban đầu. Kẻ gian không phải người của phòng đấu giá mà là người bên ngoài.
Nhưng nếu thật sự là người ngoài làm thì việc này thật sự rất lớn. Dù sao bên ngoài nhiều người như vậy, muốn tìm được, đúng là mò tim đáy bể.
- Đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không? Nếu có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề khó khăn này, chúng ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi.
Cuối cùng thì chưởng quản cũng nói cho Lâm Phong biết tình hình hiện tại của bên mình. Dù sao thì Lâm Phong cũng là người bị hại, hắn có quyền được biết những chuyện này.
Đồng thời, chưởng quản cũng nhìn ra được Lâm Phong là người rất thông minh. Vì vậy hắn muốn Lâm Phong cùng hắn hợp tác tìm ra giải pháp. Có lẽ như vậy sẽ sớm tìm ra mấu chốt của vấn đề, cũng giúp cho Lâm Phong sớm lấy lại những món đồ kia. Như vậy đôi bên đều có lợi. Sau khi kiểm tra xong người của mình mà vẫn không phát hiện ra điều gì, tình huống này thật sự khiến chưởng quản đau đầu.
Hắn vốn tin tưởng vào phán đoán của Lâm Phong, giữ vững ý nghĩ là người của hắn ăn cắp. Nhưng tình hình trước mắt có vẻ không phải như vậy.
Bởi vì nếu đúng là người của hắn làm thì hắn hẳn phải phát hiện ra manh mối, thậm chí là dấu vết sót lại trên người thủ hạ của mình. Nhưng đáng tiếc, sau khi kiểm tra đám thủ hạ hắn vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Bây giờ có thể loại bỏ khả năng là chính người của hắn làm, nhưng nếu không phải do người của hắn vậy thì chỉ có thể do người lạ làm. Tuy nhiên nếu thật sự là do người lạ thì rất khó để kiểm tra, vì ở trong phòng đấu giá này có nhiều người như vậy, nếu điều tra sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa cũng không biết tên trộm có trốn thoát khỏi đây hay chưa.
Hắn mà thoát rồi vậy thì việc tìm hắn chẳng khác gì mò kim đáy bể, cho nên việc này rất khó giải quyết.
Nhưng không thể không xử lý được, hết cách, hắn chỉ có thể báo cho Lâm Phong chuyện này. Sau khi nghe xong, Lâm Phong cau mày, hắn không ngờ lại rắc rối như vậy.
- Nếu việc đó không phải do người của ngươi mà là người ngoài, vậy thì ta chắc chắn hắn vẫn chưa rời khỏi đây.
- Ngay khi chúng ta phát hiện, ngươi đã phong bế toàn bộ nơi này rồi, trừ phi hắn có thể đột phá khỏi phong tỏa của ngươi, nếu không hắn nhất định còn bên trong phòng đấu giá. Vậy chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất để †ìm ra hắn.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, bây giờ hình như không có biện pháp nào ổn để tìm ra hắn cả.
Bởi lẽ việc cấp thiết bây giờ là trước tiên phải chắc chắn có phải thật sự do người ngoài làm hay không, cho nên theo hắn nghĩ, nếu muốn tìm ra người này thì chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất, đó là trực tiếp lục soát hết những người trong phòng đấu giá này.
Biện pháp này tuy ngu ngốc nhưng có tác dụng thật. Tuy nhiên đối với chưởng quản mà nói thì lại không đơn giản. Nếu thật sự lục soát hết tất cả khách hàng ở đây sẽ gây ra ảnh hưởng hết sức bất lợi tới việc làm ăn của hắn.