Chương 2562: Tuân Vương không chống đỡ nổi
Chương 2562: Tuân Vương không chống đỡ nổiChương 2562: Tuân Vương không chống đỡ nổi
- Ngươi đừng sợ, hai người chúng ta phải hợp lực xử lý tên này, nếu không sẽ không thể chống đỡ được quá lâu.
Nếu lúc này còn chạy trốn thì căn bản không có cách nào xử lý đươc Lâm Phong, hơn nữa cũng chưa chắc có thể chạy thoát, cho nên phải anh dũng phản kích.
Chỉ cần liên tục tiến công mới có thể giết chết địch nhân, Tuân Vương rất rõ ràng đạo lý này. Hiệp khách hắc y đương nhiên cũng hiểu nhưng đáng tiếc hắn không muốn làm như vậy.
Hắn chỉ muốn an toàn trốn đi, sau đó chờ Tuân Vương xử lý Lâm Phong.
Chỉ là ý nghĩ này của hắn không khác gì nằm mơ, Tuân Vương căn bản không thể giết chết Lâm Phong trong thời gian ngắn.
Lúc này, hai người Tuân Vương hợp lực đối phó Lâm Phong, bởi vì thực lực bọn hắn khá mạnh, cho nên Tuân Vương muốn trực tiếp đối chọi với Lâm Phong, nhân cơ hội này đả thương hắn.
Nhưng đáng tiếc, với thực lực của Tuân Vương muốn đối chiến với Lâm Phong cũng tạm chấp nhận được, nhưng muốn đả thương hắn thì rất khó khăn.
Cho nên trách nhiệm quan trọng như đả thương Lâm Phong ắt phải giao cho Hiệp khách hắc y, dù sao bộ công pháp thuấn di của hắn cũng vô cùng đặc biệt.
Nếu biết lợi dụng bộ công pháp này, chắc chắn sẽ có càng nhiều cơ hội đối phó với Lâm Phong, chỉ tiếc là ý tưởng không tồi, nhưng muốn áp dụng lại vướng rất nhiều khó khăn.
Bởi vì thực lực của hắn kém hơn Lâm Phong quá nhiều, lúc hắn vừa tung chiêu, Lâm Phong gần như sẽ đoán ra được, rồi lập tức ngăn chặn.
Thậm chí Lâm Phong còn có thể nhân cơ hội đó phản kích Hiệp khách hắc y, may mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng coi như phong phú. Cuối cùng cũng tìm ra cơ hội gây ra chút rắc rối nhỏ cho Lâm Phong, nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là chút xíu rắc rối cỏn con mà thôi.
Nhưng cũng do thế mà Lâm Phong tỉnh táo lại, hắn nhận ra không thể tiếp tục nhẹ nhàng với bọn họ thêm nữa, bằng không kẻ xui xẻo tiếp theo chắc chắn là hắn. Vừa nghĩ như vậy, Lâm Phong lập tức toàn lực xuất kích, hai người Hiệp khách hắc y và Tuân Vương cũng dần dần không thể chống đỡ. : Ngươi mau nghĩ cách câm chân Lâm Phong, ít nhất cũng phải khiến hắn bó tay bó chân trong vài giây, ta sẽ tìm cơ hội tập kích. Ta không tin làm tới bước này rồi mà vẫn không đánh bại được Lâm Phong, chả nhẽ hắn còn mọc thêm con mắt sau lưng hay sao.
Ban đầu Tuân Vương cho rằng mình cầm chân Lâm Phong, rồi để Hiệp khách hắc y tập kích. Đáng tiếc cho đến bây giờ, Hiệp khách hắc y đã khiến Lâm Phong trúng vài ám chiêu, nhưng tính xác thương cũng cực kỳ thấp. Cho nên Tuân Vương mới phải thay đổi chiến thuật, để cho Hiệp khách hắc y cầm chân Lâm Phong, còn hắn sẽ nhân cơ hội này mà ra tay. Hắn cho rằng uy lực một chiêu của hắn nhất định sẽ lớn hơn Hiệp khách hắc y rất nhiều.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Hiệp khách hắc y căn bản không thể nào ngăn chặn được Lâm Phong, bảo hắn tìm cơ hội kéo lấy Lâm Phong để đồng minh thừa cơ nhảy vào cũng không †ạo ra được, Tuân Vương phục luôn rồi.
Hơn nữa mấu chốt nhất là hiện tại hai người bọn họ đã sắp không chống đỡ nổi, mà một mình Lâm Phong càng đánh càng thỏa mãn, càng đánh càng hăng hái.
Không bao lâu hắn đã có thể vận dụng thuần thục công pháp trên tay khiến cho hai người Tuân Vương và Hiệp khách hắc y khổ không nói nổi.
Tới lúc này, hai người bọn họ cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù cho bọn họ có thể đả thương Lâm Phong, hoặc may mắn đánh chết hắn đoán chừng hai người cũng sẽ trọng thương nguy kịch, cái giá này thật sự quá lớn, khiến cho Tuân Vương bắt đầu hối hận vì sao lúc đó lại nhận nhiệm Vụ này.
Nếu mà hắn không nhận kèo giao dịch này, bây giờ cũng đâu cần rơi vào tình cảnh nguy hiểm kinh khủng như thế.
Nhưng mà, nhận cũng đã nhận rồi dù thế nào hắn vẫn phải nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
- Không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, †a cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Nếu còn tiếp tục nữa, không tới 30 chiêu ta nhất định sẽ bị hắn đánh trọng thương, mau tìm cách đi.
Tuân Vương càng ngày càng quyết đoán, nếu còn tiếp tục đánh nữa thì chẳng khác nào tự rước lấy nhục, thậm chí tự đưa đầu cho hắn chém cho nên không cần thiết phải đánh tiếp nữa.
Nhất định phải tìm cơ hội, xem xem lúc nào có thể chạy trốn, chạy trốn từ chỗ nào.
Tục ngữ có câu, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, trước tiên phải sống sót thì mới có hy vọng, đã chết rồi thì không còn gì nữa.
Ban đầu nhìn thấy Lâm Phong, Tuân Vương còn cực kỳ tin tưởng vào bản thân, hắn muốn đích thân bắt sống tên gia hỏa này. Nhưng càng về sau càng kinh khủng.
Chuyện đã đến giờ phút này, hắn dần dần ý thức được mình không thể nào tóm được Lâm Phong, đau khổ hơn, vấn đề hiện tại không phải là bắt được Lâm Phong hay không nữa.