Linh thú chết căn bản không là gì với hắn, tất cả đều là vật tiêu hao, vì tương lai của chủ nhân mình, linh thú hy sinh chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Hắn đã sớm hiểu rõ, phải bỏ qua tất cả mới có thể trở nên mạnh hơn. Từ giờ phút đó, Thường trưởng lão hành sự lại càng không kiêng nể gì.
Giống như vụ đánh lén tối hôm nay, thật ra hắn căn bản không quan tâm đám giáo đồ của Huyết Thú Giáo dưới tay chết hay sống, chỉ cần mình có thể nắm được đủ công lao, có thể trở về xin giáo chủ ban thưởng là được rồi.
Nhưng kế hoạch đánh lén doanh trại rõ ràng đã bị lộ, mấy gia tộc lớn cùng người của Cục Ngự Thú đã sớm mai phục, bởi vậy hắn trộm gà không thành lại mất nắm gạo, thiếu chút nữa bị Tần Thiên Hà giết chết ở đây.
Cũng bởi vì muốn lập công chuộc tội, Thường trưởng lão nhất định phải mang bí mật của biến cố sâu trong cấm địa về trong giáo. Nếu quả thật là linh thú xuất thế hoặc là thiên tài địa bảo gì đó, cũng có thể bù đắp được sai lầm của mình.
Nhưng khi hắn định xông vào trong màn khí đen kia, hắn hoảng sợ phát hiện ra linh thú Tinh Hồng Mãng Xà Vương của mình hóa thành trường tiên đỏ vừa tiếp xúc với khí đen trong nháy mắt, đã hóa thành màu đen.
Sau khi hắn giải trừ trạng thái Linh Vũ Hóa, Tinh Hồng Mãng Xà Vương vừa rồi chỉ bị thương, không ngờ thoáng cái đã hấp hối, trên thân còn quanh quẩn một khí đen không lành.
Cho dù là linh thú được dùng số lượng lớn máu và bí thuật kích thích cùng cải tạo, khi đối mặt với khí đen đầy khí tức tử vong này, vẫn bất lực, vừa dính phải chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.
Thường trưởng lão quá sợ hãi, vội vàng chạy xa chỗ khí đen bốc lên. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tinh Hồng Mãng Xà Vương của hắn đã bị khí tức tử vong quấn thân, bệnh tình nguy kịch, hai con mắt vốn màu đỏ nhanh chóng bị nhuộm thành màu đen.
Tinh Hồng Mãng Xà Vương là một trong Tai Tinh Thất Tử, cũng là ma thú thường sử dụng nhất, khá mạnh mẽ. Nhưng nó chỉ vừa tiếp xúc với khí đen đã chết. Tổn thất nặng nề này khiến Thường trưởng lão cũng không dám mạo hiểm nữa.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, chỉ là trong hoàn cảnh xung quanh có khí đen mạnh như vậy, tồn tại bên trong phải mạnh tới mức nào?
Hắn không phải là người của Cục Ngự Thú, Cục Ngự Thú có thể khống chế tình hình liên quan, lại điều động lực lượng của Cục Ngự Thú cùng Ngự Thú Sư trên toàn quốc, chậm rãi tiến vào, từng bước khai phá, thậm chí có thể điều động Ngự Thú Sư đến đây.
Hắn chỉ có một cơ hội, hơn nữa còn là một cơ hội phải liều mạng mới thu được đồ trong đó!
Chỉ có vậy, hắn có thể nhanh hơn Cục Ngự Thú, nếu không chờ đến khi người của Cục Ngự Thú đến đây hoàn toàn phong tỏa khu vực xung quanh, trừ phi cao tầng Huyết Thú Giáo bọn họ đều ra mặt, bằng không chắc chắn sẽ bó tay.
Nhưng bây giờ mình mình làm hỏng chuyện này, sau khi trở về không bị giáo chủ nghiêm phạt đã là tốt rồi, làm sao có thể bảo giáo chủ dẫn theo mấy vị trưởng lão khác đến đây?
Thường trưởng lão rất không cam tâm, cuộc đời của hắn thay đổi là do nắm bắt được cơ hội mà người khác không có.
Một ngày cách đây rất lâu, hắn không chút do dự hy sinh linh thú, liều mạng chạy thoát thân, từ đó bất kể gặp phải tình huống nguy hiểm tới mức nào, hắn đều có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, chính là dựa vào tâm tính có thể vứt bỏ tất cả cả hắn.
Sau khi bị đuổi giết tới đường cùng, hắn đúng lúc gặp được Huyết Thú Giáo, đây cũng là một cơ hội mà người khác không có được, nhưng đã làm cho hắn cuối cùng thành công sống sót.
Lần này, hắn cũng muốn đặt cược!
Mà vốn liếng để hắn có thể đặt cược chính là tất cả lực lượng của Huyết Thú Giáo được phái ra trong hành động lần này!
Đúng vậy, lần tập kích doanh địa này không phải là tất cả lực lượng của Huyết Thú Giáo đồng thời ra tay. Ở trong cấm địa còn có những người khác của Huyết Thú Giáo đang chờ lệnh, thậm chí còn có một vị trưởng lão khác có địa vị thấp hơn hắn.
Thường trưởng lão nhanh chóng đưa ra quyết định, chỉ cần có thể thu được đồ trong khí đen, cho dù có hy sinh tất cả đám giáo đồ của Huyết Thú Giáo này, thậm chí là một vị trưởng lão khác, giáo chủ vẫn sẽ đồng ý chứ?
Cho dù giáo chủ không đồng ý, chờ mình lấy được đồ trong khí đen, chỉ cần tìm một chỗ lẩn trốn một thời gian, chưa chắc đã kém giáo chủ là mấy!
Đến lúc đó, mình sẽ không cần phải làm thuộc hạ của kẻ khác nữa!
Thường trưởng lão nghĩ tới đây thì nhanh chóng quay về, đi thẳng tới vị trí thủ hạ của mình và một vị trưởng lão khác.
- Sao Thường trưởng lão trở về một mình vậy? Chẳng lẽ đợt tập kích doanh địa gặp phải vấn đề gì sao? Những người khác đâu?
Trưởng lão kia thấy chỉ có một mình Thường trưởng lão trở về, nhíu mày hỏi một câu.