Mà một khi bị loại chiến đấu cấp bậc này lan đến gần, Ngự Thú Sư như bọn họ chỉ có một con đường chết.
Hai người vội vàng rời khỏi doanh trại tạm thời nghỉ ngơi ban đêm, lại phát hiện lần này bọn họ thực sự bị lạc đường.
Vừa rồi, Huyết Thú Giáo tập kích, dựa vào tự nổ đã thành công giết chết không ít thủ vệ. Bây giờ, có không ít người còn ở lại. Con voi lớn rõ ràng đang lao thẳng về hướng này. Nếu bọn họ còn ở đó, sợ rằng khó có thể chạy thoát thân.
- Vậy chúng ta đi hướng nào?
Hạ Sơ Tuyết căng thẳng nhìn con linh thú Bảo Tượng còn cao hơn rừng núi gấp mấy lần, thoạt nhìn phải cao ít nhất mấy chục mét. Lý lão đang cố gắng ngăn cản nó lao tới.
- Đi hướng kia.
Lâm Phong đã sớm có sự lựa chọn.
Vào giây phút khí đen bạo phát, trong lòng hắn đột nhiên hiện ra một chỉ dẫn mơ hồ. Ở trong đầu hắn, Thông Thiên Thần Giám cũng mở ra theo hướng đó.
Nói cách khác, hướng đó có vật gì có thể thu hút Thông Thiên Thần Giám!
- Hướng đó có vật gì đó đang thu hút ta. Nhưng, điều này cũng có nghĩa là bên đó rất có thể là nơi sâu hơn trong cấm địa. Nói cách khác, nó sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Nơi này là cấm địa của Côn Lôn Sơn, thực lực của hai chúng ta muốn đi ở vòng giữa đã khó, nếu vào càng sâu hơn...
Nhìn Lâm Phong trầm ngâm và do dự, Hạ Sơ Tuyết chủ động tiến về phía trước:
- Lâm đại ca, ngươi đi đâu, ta sẽ đi cùng tới đó.
- Nhưng chỗ đó thật sự quá nguy hiểm, ngươi chỉ là một Ngự Thú Sư mới.
- Chẳng lẽ Lâm đại ca ngươi không phải là học sinh năm nhất sao?
- Nhưng ta lớn hơn ngươi rất nhiều.
- Vậy thì sao chứ? Nói không chừng ta chạy ra ngoài một mình còn nguy hiểm hơn đấy.
Đối mặt với những lời lẽ chắc chắn của Hạ Sơ Tuyết, Lâm Phong cũng không biết phải làm sao.
Lần này tiến sâu vào trong, bọn họ sẽ phải đối mặt với kẻ địch thật sự rất nguy hiểm. Bây giờ, mình nhiều nhất là dựa vào ưu thế của linh thú đồng thời cùng đối phó với một con linh thú cấp Hoàng Kim, nhưng chỉ là Hoàng Kim cấp thấp.
Chẳng qua mình thật sự không cam lòng, Lâm Phong có thể cảm nhận được Thông Thiên Thần Giám đang bị hướng đó thu hút, thậm chí còn lộ ra sự khát vọng.
Từ trước tới nay, Thông Thiên Thần Giám chưa từng xuất hiện hiện tượng này. Khi đối mặt với trứng Tam Túc Kim Ô, Thông Thiên Thần Giám cũng chỉ thoáng bị thu hút, chứ không phải vẫn luôn mở rộng về hướng đó như bây giờ.
Trong lúc Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ, một sóng xung kích quét ngang ra xung quanh, vị trí doanh địa vừa rồi vỡ ra, rất nhiều người trực tiếp chết dưới một đòn này.
Chỉ có số ít người đúng lúc trốn thoát, Kiệt ca chạy về phía Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết.
- Ba người chúng ta đúng là có duyên...
Kiệt ca cười khổ:
- Tình hình thế này, ba người chúng ta phải tiếp tục sống nương tựa vào nhau rồi. Chỉ là lần này không dễ như lúc rèn luyện bố trí trước đó, không có tiếp tế gì
- Kiệt ca?
Thấy là người quen qua đây, Lâm Phong cũng nở nụ cười. Ở trong thời điểm bất an này, bên cạnh có Ngự Thú Sư Hoàng Kim quen thuộc chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim.
Kiệt ca gật đầu, dẫn theo hai người tiếp tục đi ra ngoài:
- Chúng ta vẫn nên cố gắng tránh xa chỗ này trước đã. Những chuyện khác, chờ an toàn lại nói. Phạm vi linh thú cấp Kim Cương chiến đấu ảnh hưởng còn lớn hơn ngươi tưởng nhiều.
Ba người đi thẳng về phía phía trước. Đi mãi tới khi không cảm giác được chấn động mạnh nữ, mới dừng lại. Bọn họ nhìn về phía nơi diễn ra cuộc chiến vẫn phát ra những tiếng động cực lớn, lắc đầu:
- Không biết bao nhiêu người chết ở trong cuộc chiến đấu vừa rồi. Chỉ một chiêu Lay Động Chấn Kích của Địa La Bảo Tượng cấp Kim Cương đã có thể ung dung đập chết linh thú cấp Hoàng Kim.
- Đều tại đám Huyết Thú Giáo đáng chết kia, rõ ràng qua hai ngày nữa là chúng ta có thể an toàn rút khỏi cấm địa. Rốt cuộc bọn họ trả giá lớn như vậy là vì sao? Còn nữa, linh thú cương thi kia là sao?
Trong đợt tập kích vừa rồi, mặc dù linh thú của Kiệt ca không chết, nhưng đối mặt với vụ tự nổ vẫn bị thương tổn không nhỏ, có mấy con linh thú hầu như mất đi năng lực chiến đấu.
Mà giờ phút này, bọn họ bình tĩnh lại mới phát hiện ra ba người đã hoàn toàn lạc đường.
- Bây giờ, ta không có cách nào tìm được được, Lâm Phong ngươi có cách nào không?
Kiệt ca nhớ lại, trước đây mỗi lần Lâm Phong đi ra, đều sẽ mang theo cái ba lô kia. Bên trong có chứa rất nhiều đồ có thể dùng để sinh sống nơi hoang dã.
Không ngờ Lâm Phong cũng lắc đầu:
- Đợt tập kích kia tới quá đột ngột khiến ta không kịp phản ứng, đồ đạc đều không có.
- Vậy thì khó rồi. Chúng ta phải làm thế nào đây? Chờ tới ban ngày, chúng ta quay lại xem thử vậy? Nói không chừng Tần lão đại và Ngự Thú Sư Kim Cương kia có thể đánh tan đám linh thú thì sao?
- Cũng đúng. Hiện nay chúng ta không cần chạy quá xa, chúng ta cũng không có vật chỉ đường nào khác.