Lại thêm tình hình vừa thấy, rõ ràng khí đen kia sẽ tự động thu về, vì vậy không có khả năng tồn tại khí đen bị tiêu hao.
Nói cách khác, qua một thời gian ngắn nữa, vùng cấm địa này sẽ chân chính biến thành khu vực cấm sinh mệnh, cho tới khi chiến lực cao cấp của Cục Ngự Thú đến đây trực tiếp quét sạch tất cả linh thú cương thi.
Lâm Phong nhìn về phía vị trí không rõ ở sâu trong cấm địa, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
- Chúng ta nghĩ cách ra ngoài đã. Nếu sáng sớm ngày mai, bên kia không có người nào, chúng ta có lẽ phải dựa vào thực lực của mình để ra ngoài.
Lâm Phong không coi trọng tình huống hiện tại. Tần Thiên Hà bị quấn lấy bởi số linh thú cương thi do giáo đồ Huyết Thú Giáo thả ra, số lượng nhiều hơn nữa không sợ chết.
Mà Lý lão đối phó con Bảo Tượng có thực lực khá mạnh kia có phần gian nan, đến cấp bậc cao như Kim Cương, muốn vượt qua mỗi một giai nhỏ đều không phải là chuyện đơn giản.
Cấp Bạch Ngân có thể đánh bại đối thủ cao hơn nhiều giai, bởi vì trong Bạch Ngân nhất giai và Bạch Ngân cửu giai, mặc dù mỗi một giai chênh lệch không nhỏ, nhưng còn chưa lớn như vậy.
Tới cấp Kim Cương, bởi vì năng lực Lĩnh Vực biến hóa, mỗi một giai nâng cao cũng càng gian nan hơn.
Rất không may là con Bảo Tượng bị Huyết Thú Giáo trả giá lớn dẫn dẫn ra có thực lực còn mạnh hơn linh thú của Lý lão. Vì vậy, ở cấp độ lĩnh vực Lâm Phong không thể nhận ra, Lĩnh vực của Địa La Bảo Tượng đã thành công khống chế được năng lực lĩnh vực do mấy con linh thú của Lý lão gọi ra.
Tuy Lâm Phong không nhìn thấy, nhưng sự cảnh giác trong lòng nói cho hắn biết tình hình bên kia chắc chắn không lạc quan, vì vậy hắn lựa chọn chạy tới thật xa đứng xem.
Trong lòng hắn đầy lo lắng, cuối cùng chờ được tới sáng hôm sau. Lúc đám người Lâm Phong quay về doanh địa nghỉ đêm lúc trước, bọn họ mới phát hiện ra nơi đây đã bị cuộc chiến phá hủy hoàn toàn.
Mà Lý lão và Tần Thiên Hà chiến đấu, cũng chẳng biết đã chạy đi đâu.
Bọn họ càng không nhìn thấy dấu vết những người khác rút lui. Ba người Lâm Phong không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người thành công chạy thoát thân và chạy tới nơi nào.
- Mẹ nó, nhìn tình hình này, nói đây là một con đường, ai sẽ tin chứ?
Nhìn con đường ngày hôm qua còn lành lặn, bây giờ đầy vết nứt cùng các loại đất đá vụn, Kiệt ca bất đắc dĩ nhìn hai bên đường, phát hiện mình dường như không nhận ra được phương hướng nào có thể đưa mình ra ngoài.
Cũng may còn có Lâm Phong ở đây. Tuy Lâm Phong không rõ hướng nào có thể đi ra ngoài, nhưng cứ chọn hướng ngược lại với nơi thu hút mình chắc chắn sẽ không sai.
Vì vậy, ba người đại khái lật tìm trên mặt đất, phát hiện không tìm được bất kỳ vật tư nào dùng được, sau đó tiếp tục khởi hành.
- Hôm qua đã đi hết một ngày, kế tiếp đại khái còn phải đi thêm hai ngày nữa. Chúng ta chỉ có ba người, năng lực phòng ngự sẽ rất kém, nhưng không có gì liên lụy chúng ta, cho nên chúng ta phải nghĩ cách tăng tốc thôi.
Lâm Phong cưỡi ở trên người Vô Thường, giơ tay ra hiệu với Hạ Sơ Tuyết:
- Được, cưỡi linh thú, cố gắng ra ngoài trong vòng một ngày. Tuy hướng này không phải là tuyến đường ra ngoài tốt nhất, nhưng dù sao cũng hơn chạy loạn như con ruồi không đầu.
- Được, Lâm đại ca.
Nhìn hai người cùng cưỡi một con linh thú, Kiệt ca không khỏi lộ vẻ chế nhạo:
- Chà chà, vợ chồng son không hổ danh là vợ chồng son, ngay cả Lâm đại ca cũng gọi rồi?
Tuy giễu cợt hai người nhưng động tác của hắn cũng không chậm trễ, rất nhanh đã gọi ra linh thú của mình và cưỡi lên.
- Đi thôi!
Sau khi Lâm Phong ra lệnh một tiếng, ba người bắt đầu chạy nhanh trong rừng.
Để bảo đảm có thể ra khỏi cấm địa trong vòng một ngày, bọn họ lựa chọn cho linh thú tiêu hao thể lực để có thể tăng tốc, nhưng cùng lúc đó vẫn giữ lại một phần thể lực, đề phòng không ra được trước buổi tối, còn phải đối mặt với nguy hiểm sau đó.
Đợi đến lúc hoàng hôn, trước khi mặt trời lặn xuống hẳn, trước mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện doanh trại với từng lều vải được dựng tốt.
- Cuối cùng đã tới rồi, mẹ ơi.
Kiệt ca nhìn thấy doanh địa quen thuộc, cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi. Ba người giảm tốc độ và dừng lại ở cửa doanh trại
- Đúng là Kiệt ca! Kiệt ca đã trở về! Còn có Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết nữa!
Lính gác cửa nhanh chóng phát hiện ra ba người, sau khi xác nhận thân phận của ba người, bọn họ vội vàng dẫn ba người vào trong doanh địa.
Chỗ này là nơi phó chỉ huy đã sớm thu xếp ở lại. Mà giờ phút này, trên gương mặt của đại thúc trung niên này đầy vẻ lo lắng:
- Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Ba người là nhóm người ra đầu tiên. Lý lão và Tần Thiên Hà đại nhân đâu?
Nghe nhóm người mình là nhóm ra đầu tiên, Kiệt ca cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rõ mình tuyệt đối không thể khinh thường vấn đề bên trong. Lâm Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý. Bởi vì nhóm người mình chọn hướng cách xa hướng thu hút mình mới ra ngoài trước, những người khác cho dù còn sống cũng chạy loạn trong rừng như con ruồi không đầu.