Mà cái giá cho việc chạy loạn là gặp phải những con linh thú cương thi, không may sẽ chết ở ngoài cấm địa vây.
Việc này không thể chậm trễ, Lâm Phong tranh thủ báo cáo những gì mình biết cho phó chỉ huy, đồng thời hỏi thăm hiểu biết của bên ngoài về tình hình nơi này.
- Linh thú cương thi? Huyết Thú Giáo? Lý lão và Tần Thiên Hà đại nhân đều bị quấn lấy à?
Nghe một loạt chuyện xảy ra, phó chỉ huy hít sâu một hơi:
- Lúc trước, Tần Thiên Hà đại nhân từng phát ra một tin tức, bảo chúng ta thông báo bên trong có biến cố, nhưng chỉ nhắc tới dao động không rõ và Thường trưởng lão của Huyết Thú Giáo xuất hiện. Sau đó không còn tin tức nào truyền ra...
- Chúng ta đã sớm thông báo với Cục Ngự Thú và các gia tộc thế lực, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ chạy tới. Ba người các ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, chờ bọn họ đến, còn cần mấy người các ngươi giải thích tình huống bên trong đấy.
Lâm Phong gật đầu, quả nhiên không dễ đi ra như vậy. Nói không chừng mình còn phải dẫn đường cho những người khác tiến vào lần nữa, tìm kiếm những người còn sống.
Đương nhiên, đây cũng là một cơ hội, nói không chừng mình có thể được các đại lão của Cục Ngự Thú bảo vệ, đi về hướng thu hút mình xem thử, không chừng có thể thực sự tìm được một con Hắc Kỳ Lân.
Sau khi màn đêm buông xuống, hai người khác đã chìm vào giấc ngủ say, Lâm Phong đang nằm trằn trọc trên giường, đột nhiên cảm nhận được trong doanh địa có chút huyên náo.
Xem ra viện quân đến rồi?
Không lâu lắm, lều vải của Lâm Phong đột nhiên bị kéo ra, một giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài lều vải:
- Ơ, quả nhiên còn chưa ngủ. Đi ra đi, nhóc con.
Trên gương mặt Lâm Phong lộ vẻ không tin, vội vàng bò dậy nhìn về phía cửa lều vải, dựa vào ánh trăng thấy rõ gương mặt thanh tú xinh đẹp kia:
- Lâm đạo sư?
Mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ trong đám người tới đây cứu viện sẽ có Lâm đạo sư của mình!
Lúc trước, hắn còn tưởng rằng Cục Ngự Thú cùng lắm phái ra mấy Ngự Thú Sư cấp Kim Cương là cùng, không thể ngờ được đạo sư của mình lại đích thân tới đây.
Lâm Phong đi ra khỏi lều vải, phát hiện Quân Lương Ngọc học tỷ được gọi là Nữ Đế của mình cũng đang ở bên ngoài lều, vẻ mặt lãnh đạm.
- Đến đây đi, nói rõ ràng xem tình hình bên trong thế nào.
Nửa đêm canh ba, Lâm Phong đi theo đạo sư Lâm Lăng Nhân và những người tới cứu viện tụ tập ở một góc của doanh trại, ngồi quanh đống lửa giải thích.
Lâm Phong suy nghĩ một lát, dứt khoát kể từ khi bắt đầu rèn luyện, giải thích toàn bộ quá trình rèn luyện một lượt, sau đó nhấn mạnh sự kiện Huyết Thú Giáo tới tập kích và linh thú cương thi.
- Ừ, đây đúng là khéo quá hóa vụng, vốn không có khí đen kia, đáng lẽ sẽ dễ dàng đối phó được Huyết Thú Giáo. Nhưng bây giờ, ngay cả Lý lão và Tần Thiên Hà cũng bị nhốt ở bên trong không ra được, những người khác hoàn toàn không có tin tức.
Sau khi hiểu rõ tình trạng bây giờ, Lâm Lăng Nhân nhìn chằm chằm vào Lâm Phong:
- Ngươi dẫn chúng ta quay vào trong đó. Ta muốn bắt đầu tìm người từ chỗ doanh địa nghỉ tạm của các ngươi tối hôm qua.
- Chúng ta đi ngay bây giờ sao?
- Ừ, đi thôi.
Lâm Lăng Nhân luôn hành động nhanh như chớp, những người khác rõ ràng đã nghe được tác phong của Lâm Lăng Nhân, không để ý tới chuyện mình đi suốt một ngày đường từ thành thị ngoài ngàn dặm qua đây, tiếp tục chuẩn bị tiến vào cấm địa.
Còn Lâm Phong, đạo sư của mình đã lên tiếng, hắn có thể làm thế nào?
- Chúng ta cứ đi bộ như vậy sao?
Lâm Phong vừa định nói có cần cưỡi linh thú của mình không, đã thấy Lâm Lăng Nhân triệu hồi ra con linh thú Ngân Dực Thiên Mã có cánh của mình và ngồi lên.
Sau đó, nàng dùng một tay kéo Lâm Phong ngồi ở trước mặt mình, bảo Quân Lương Ngọc ngồi ở phía sau, ba người cưỡi Thiên Mã bay lên cao.
- Các ngươi phải bảo đảm an toàn tiến lên từ trên mặt đất, hiện tại chú ý quét sạch linh thú cương thi xung quanh, ta sẽ để lại tín vật chỉ đường cho các ngươi.
Lâm Lăng Nhân chỉ huy những người khác hành động xong, Thiên Mã vỗ cánh bay về phía sâu trong cấm địa.
Nhưng Lâm Phong ngồi ở phía trước khổ không thể tả, cưỡi Thiên Mã bay rất thoải mái, nhưng bay trên không trung bình thường không thể cử động.
Một khi cử động, cơ thể nóng bỏng của đạo sư sẽ áp sát vào lưng mình.
Tuy nói điều này cũng được xem là có phúc được người ở bên, nhưng đây là đạo sư của mình Lâm Lăng Nhân đấy! Ai dám hưởng loại phúc này chứ?
Trong lòng Lâm Phong nơm nớp lo sợ, giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
- Cái đó, Lâm đạo sư, có thể để cho ta ngồi phía sau không. Cứ va chạm thế này không hay...
Qua vài phút, Lâm Phong rốt cuộc không nhịn được nữa, phải lên tiếng.
- Nhóc ngốc nhà ngươi nghĩ gì thế? Ta bảo ngươi ngồi phía trước là để thuận tiện chỉ đường, tránh chạy nhầm còn không biết.