- Bọn chúng có thể cống hiến linh thú của mình cho đại nghiệp của Huyết Thú Giáo là vinh dự của bọn chúng rồi! Những kẻ không biết phải trái, còn dám phản kháng, vậy ta không thể làm gì khác hơn là để cho bọn chúng tự tới làm bạn với đám linh thú của bọn chúng.
Gương mặt Thường trưởng lão đầy ngạo mạn, không thể không biết mình làm vậy tàn nhẫn tới mức nào.
- Ta quả nhiên đã đánh giá thấp mức độ mất trí của các ngươi.
Lâm Lăng Nhân thở dài:
- Các ngươi lao lực tâm huyết cũng chỉ dọn dẹp được ít khí đen như vậy, ở đây có khí đen che trời che đất, cho dù bắt toàn bộ Huyết Thú Giáo các ngươi tới lấp vào cũng không đủ. Người đáng thương tự có chỗ đáng hận.
- Nếu không phải ngươi đến, chờ tới khi viện quân của Huyết Thú Giáo tới, khẳng định có thể phá vỡ được khí đen này. Đến lúc đó, đồ bên trong sẽ thuộc về tất cả Huyết Thú Giáo chúng ta!
Thường trưởng lão đứng tại chỗ và giang hai cánh tay ra, dường như đang mặc sức tưởng tượng cảnh Huyết Thú Giáo hưng thịnh trong tương lai, mình ngồi ở vị trí trên cao, nhất hô bá ứng, thậm chí nắm quyền trong cả giáo phái.
- Đúng vậy, đáng tiếc bây giờ ngươi phải theo ta trở về Cục Ngự Thú, sống nốt nửa đời còn lại trong ngục giam.
Lâm Lăng Nhân lười nhiều lời với bọn họ, hiển nhiên hai người này đều không rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì, khí đen tới thế nào.
- Ngươi muốn thử phản kháng không? Hay các ngươi tự tới?
- Lâm thiên tài, đáng tiếc, ngày hôm nay ngươi cũng phải chết ở chỗ này.
Thái độ của Thường trưởng lão khác thường, đối mặt với Lâm Lăng Nhân có thực lực mạnh hơn mình nhiều, hắn chẳng những không khiếp sợ, ngược lại còn lớn lối.
- Ồ, thật sao? Ta muốn xem thử ngươi định làm gì để ta chôn thây ở đây.
Lâm Lăng Nhân vừa dứt lời, đã nhìn thấy Thường trưởng lão cười như điên, gọi ra tất cả linh thú của mình. Hiện tại, Tai Tinh Thất Tử chỉ còn lại ba con, ngoài ra còn có một con linh thú khác.
Sau đó, bốn con linh thú trực tiếp xông vào trong khí đen phát động tự nổ.
Khi linh thú cấp Bạch Kim tự nổi, phóng ra năng lượng khổng lồ, khí đen ở sâu bên trong vốn rất yên tĩnh đột nhiên sôi trào, giống như có người ở bên trong khuấy động vậy.
- Ha ha ha! Có thể mang theo ba thiên tài lớn các ngươi cùng chết, cũng xem như không lỗ!
Thường trưởng lão vừa nói dứt lời, trong khí đen cuồn cuộn phía sau hắn dường như xuất hiện một con linh thú có thực thể, Lâm Lăng Nhân biến sắc, giơ tay kéo Lâm Phong và Quân Lương Ngọc phía sau.
Sau đó, một con linh thú với toàn thân đầy khói đen che phủ, hình dáng cổ quái xông ra.
Lâm Phong nhìn con linh thú lao ra kia, trong lòng hồi tưởng lại miêu tả liên quan tới Kỳ Lân đã xem lúc trước:
- Đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, móng sói, cũng chính là Kỳ Lân! Nhưng Kỳ Lân trong truyền thuyết không phải luôn có điềm lành quấn quanh, trên thân có hào quang năm màu à?
Nghe Lâm Phong mở miệng gọi ra thân phận của con linh thú này, sắc mặt mấy người khác ít nhiều có phần thay đổi. Nếu đây thật sự là một con Kỳ Lân Thần Thú, vậy thực lực của nó sẽ khủng bố đến mức nào?
Đừng nói giết chết nó, Lâm Lăng Nhân có thể chạy thoát khỏi đây đã xem như cực kỳ may mắn, được ông trời phù hộ rồi.
Kỳ Lân tức giận lao ra, trực tiếp há miệng nuốt Thường trưởng lão khống chế mấy con linh thú chọc giận nó, sau đó nó đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mấy người còn lại.
Lâm Lăng Nhân bị con linh thú này nhìn, cũng thấy sợ hãi, bắt đầu cân nhắc về chân tướng của khí đen. Nếu ngay cả thần thú chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết còn có thể bị lây nhiễm, như vậy con người đối mặt với khí đen, bọn họ có cách giải quyết được nó sao?
Nhưng Lâm Phong nhanh chóng thông qua Thông Thiên Thần Giám nhìn ra chân tướng, trước mắt không phải là một con linh thú mà là do khí đen hóa hình.
Thông Thiên Thần Giám của mình chẳng những không nói cho mình biết thông tin của thần thú trước mặt, ngay cả tên cũng không có, điều này đã đủ chứng minh con linh thú trước mắt không phải là bản thể của Kỳ Lân.
- Lâm đạo sư, đây không phải là bản thể của một con Kỳ Lân thực sự, ta nghĩ đây chỉ là hình dạng khí đen hóa thành thực thể thôi, nếu không thần thú ở trước mặt, sao chúng ta không có chút cảm nhận nào?
Sau khi Lâm Phong giải thích xong, Lâm Lăng Nhân bình tĩnh lại, cũng nhanh chóng ý thức được điểm này, tuy linh thú trước mặt mang cho mình áp lực cực lớn, nhưng vẫn kém xa thần thú trong truyền thuyết.
Loại cảm giác áp bách này cũng chỉ là bởi vì linh thú trước mặt này có thực lực mạnh, nhưng không có cảm giác mình không thể chiến thắng chỉ có thể trốn chạy.
Dựa vào kinh nghiệm của mình lúc trước, Lâm Lăng Nhân rất nhanh đã đưa ra phán đoán, thực lực của con Kỳ Lân này chẳng qua là Địa Thú.
Mình là Địa Thú Sư đối mặt với con linh thú này có hơi gian nan, nhưng không phải không có hy vọng!