Bởi vì người bình thường không muốn tới vùng đất Vô Vọng, nơi đó thật sự quá nguy hiểm. Còn về Dị Linh Tộc càng không cần phải nói, thế giới bên ngoài biết rất ít về bọn họ.
Đồng thời căn cứ theo tin tức Lâm Phong tra được, Dị Linh Tộc đặc biệt có tính bài ngoại, nói cách khác bọn họ không quá thân thiện với kẻ từ bên ngoài tới.
Hơn nữa, Hồi Ức Thảo này cũng là một loại thánh vật của Dị Linh Tộc. Sợ rằng cho dù là người của bọn họ cũng chưa chắc có tư cách dùng tới Hồi Ức Thảo này.
Mà Lâm Phong là một người ngoài, nếu hắn muốn lấy được Hồi Ức Thảo lại càng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng bất kể nói thế nào, Lâm Phong đều phải nghĩ cách làm được chuyện này.
- Biết nó ở đâu là được rồi. Chẳng qua muốn lấy được Hồi Ức Thảo vẫn có chút phiền phức nhất định. Nhưng có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần sợ.
Nghe được Lâm Phong đã tìm ra Hồi Ức Thảo ở đâu, Hắc Kỳ Lân cũng rất cao hứng.
Dù sao thứ này có thể giúp nó khôi phục lại ký ức. Mà nhiều năm về sau, khi Lâm Phong nhớ lại chuyện này vẫn vô cùng xúc động. Bởi vì đây chính nơi đây đã trở thành khởi điểm để Lâm Phong bước lên con đường trưởng thành.
Mà Lâm Phong cũng ở vùng đất Vô Vọng này, bước lên chuyến hành trình đi tới tương lai. Mặc kệ đã trôi qua bao nhiêu năm, ký ức của Lâm Phong về chuyện này vẫn luôn mới mẻ.
Đến bây giờ, Lâm Phong vẫn không thể tin được mọi chuyện đã xảy ra hôm nay. Lâm Phong đột nhiên nhặt được một con thần thú như vậy.
Nhưng chuyện Thông Thiên Thần Giám này thăng cấp đã được xác thực, hơn nữa Hắc Kỳ Lân cũng là thật. Cho nên Lâm Phong cũng xác định đây không phải là giấc mơ. Chẳng qua kế tiếp, hắn sẽ phải đón nhận một thử thách lớn.
Dù sao bây giờ ký ức của Hắc Kỳ Lân đã bị hao tổn, nếu muốn khôi phục thì nhất định phải dùng đến Hồi Ức Thảo. Nhưng cũng may Lâm Phong có thể tìm đọc một ít tư liệu, tìm kiếm đôi chút tình hình liên quan tới Hồi Ức Thảo.
Cuối cùng, Lâm Phong thật sự tìm được nơi có Hồi Ức Thảo này. Chẳng qua nơi đó vô cùng nguy hiểm. Nếu hắn không cẩn thận, rất có thể sẽ chết ở đó. Nhưng cho dù trong đó có nguy hiểm hơn nữa, hắn chắc chắn vẫn phải đi.
Nếu không, Hắc Kỳ Lân không có cách khôi phục ký ức, cũng không có cách nào trợ giúp Lâm Phong tăng thực lực lên.
Chỉ là trước khi đi tới vùng đất Vô Vọng này, Lâm Phong cũng hơi do dự. Lần này, hắn chắc chắn chỉ có thể đi một mình. Tuy nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng dù sao Lâm Phong vẫn có Hắc Kỳ Lân ở bên cạnh.
Trên cơ bản, hắn vẫn có thể bảo đảm được vấn đề an toàn. Chỉ là trước lúc rời đi, Lâm Phong còn có một việc phải làm.
- Ta còn có vài việc cần làm ở bên này. Chờ sau khi ta giải quyết xong, chúng ta sẽ lập tức lên đường tới vùng đất Vô Vọng. Ngươi tạm thời chờ ta đã.
Lâm Lăng Nhân thật sự luôn chiếu cố Lâm Phong, có thể nói nàng thực sự đã dạy Lâm Phong rất nhiều điều. Đồng thời nếu không có Lâm Lăng Nhân trợ giúp, có lẽ bây giờ Lâm Phong còn đang sống giãy giụa ở tầng đáy xã hội.
Cho nên trước khi hắn xuất phát tới vùng đất Vô Vọng, hắn muốn tới chào từ biệt Lâm Lăng Nhân đã.
Dù sao lần này hắn đi, không biết còn có thể trở về hay không. Nếu chẳng may hắn không thể trở về, vậy hôm nay từ biệt có lẽ chính là vĩnh biệt.
Vì vậy Lâm Phong chủ động tìm tới Lâm Lăng Nhân, nói cho Lâm Lăng Nhân biết mình muốn ra ngoài rèn luyện. Chỉ là Lâm Phong không nói cho Lâm Lăng Nhân biết hắn đi đâu rèn luyện.
Hơn nữa, Lâm Phong cũng không nói cho Lâm Lăng Nhân biết bất kỳ chuyện gì liên quan tới Hắc Kỳ Lân, cùng chuyện xảy ra ở trong khu vực khí đen kia. Lúc này, Lâm Lăng Nhân thật ra đã cảm giác được Lâm Phong có chút không đúng.
Nhưng dù sao Lâm Phong là học sinh của mình, Lâm Lăng Nhân vẫn khá tốt với Lâm Phong. Lâm Phong có thể có ý định và dũng khí ra ngoài rèn luyện, điều này thật sự cũng tốt cho Lâm Phong. Nàng là đạo sư của Lâm Phong cũng rất vui mừng.
- Tốt, ngươi có thể đi ra ngoài rèn luyện, điều này chứng tỏ ngươi còn có lòng cầu tiến. Chẳng qua trên con đường rèn luyện, ta hy vọng ngươi ở dưới bất kỳ tình huống gì cũng phải tin tưởng vào bản thân.
- Ngươi tuyệt đối không thể từ bỏ hy vọng, nếu ngay cả ngươi cũng không tin mình, chỉ sợ sẽ không có người nào có thể giúp ngươi.
Tuy tiếp xúc với Lâm Phong không lâu, nhưng Lâm Lăng Nhân vẫn rất thích Lâm Phong.
Lâm Lăng Nhân lựa chọn không hỏi Lâm Phong rốt cuộc định đi đâu rèn luyện và đi cùng với ai. Bởi vì Lâm Lăng Nhân hiểu rõ, nếu Lâm Phong muốn nói cho mình biết, hắn sẽ tự nói.
Nếu Lâm Phong không muốn nói, cho dù mình có hỏi cũng vô nghĩa. Cho nên Lâm Lăng Nhân dứt khoát không hỏi.
Sau khi nghe Lâm Lăng Nhân nói xong, Lâm Phong cũng rất cảm động, làm đại lễ với Lâm Lăng Nhân.