Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa tới gần con linh thú này, nó đã trực tiếp bỏ trốn.
- Ở trước mặt của ta còn muốn chạy trốn à? Hừ, ngươi quá coi trọng tốc độ của mình rồi. Hai chúng ta đến tìm Hồi Ức Thảo. Ngươi có biết nó ở đâu không? Nếu ngươi biết, vậy ngươi mới có thể sống sót, bằng không ngươi cứ chờ chết đi.
Sau khi Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân đuổi kịp con linh thú này, Hắc Kỳ Lân dễ dàng khống chế được nó, cuối cùng bắt đầu tra hỏi con linh thú này, muốn nó nói cho mình biết vị trí của Hồi Ức Thảo.
Con linh thú này vừa nghe được Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân nói vậy, nó vội vàng điên cuồng gật đầu.
Dù sao lúc này, nó thực đã sợ tới mức nằm sấp trên mặt đất, không dám động đậy. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải bảo đảm an toàn cho mình.
Chỉ cần mình có thể sống sót, bảo mình làm gì cũng được, nữa là chỉ cần chỉ đường thôi.
Sau khi có dân bản địa ở đây dẫn đường, Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân ung dung hơn rất nhiều, cũng không cần đi lòng vòng nữa. Bọn họ đi theo con linh thú này đi rất xa, cuối cùng cũng tới nơi Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân muốn tới.
Phía trước là một hồ nước vô cùng yên tĩnh, tuy diện tích của hồ này không lớn, nhưng xung quanh hồ có rất nhiều linh thú.
Hơn nữa, rất thần kỳ là chúng sống ở gần hồ vô cùng hài hòa.
Không có bất kỳ tranh đấu nào xuất hiện, mà Hồi Ức Thảo lại ở hòn đảo nhỏ nằm ở giữa hồ.
- Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được lại chẳng chút tốn công. Cũng may là ngươi có cách, chúng ta mới nhanh chóng tìm được Hồi Ức Thảo này.
Lúc này, Lâm Phong thật sự cao hứng. Dù sao hắn cũng không ngờ bọn họ có thể tìm được Hồi Ức Thảo dễ dàng như vậy, vì vậy ra sức khen ngợi Hắc Kỳ Lân.
Chẳng qua Hắc Kỳ Lân lúc này còn đang mải tập trung vào hòn đảo ở giữa hồ, dù sao ở trên đó có Hồi Ức Thảo. Bây giờ, thứ hắn cần nhất chính là Hồi Ức Thảo, nhưng lúc này Hắc Kỳ Lân vẫn khá cảnh giác.
Bởi vì hắn cảm ứng được trên hòn đảo này còn có một con linh thú tồn tại, hơn nữa con linh thú này có thực lực mạnh hơn những con linh thú mà bọn họ đã gặp trước đó.
Trước khi tiến vào bí cảnh Dị Linh Tộc, Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân quả thật không quen biết gì nơi này. Thậm chí Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân căn bản không biết có một bí cảnh như vậy tồn tại.
Chẳng qua chờ tới khi bọn họ tới trong này, Lâm Phong cũng thấy yên tâm hơn. Dù sao có Hắc Kỳ Lân ở bên cạnh, hắn chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ có điều phạm vi bí cảnh này còn rất lớn, nếu không phải Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân bắt được một con linh thú, bảo con linh thú này dẫn bọn họ tới nơi có Hồi Ức Thảo, chỉ riêng Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân tìm kiếm ở trong này, chắc chắn sẽ phải tốn không ít công sức.
Mà chờ sau khi tới đây, nhìn hòn đảo xa xa ở giữa hồ, Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân cuối cùng đã yên tâm. Dù sao bọn họ đã đến đây, cuối cùng có thể tìm được Hồi Ức Thảo này.
Nhưng sau khi đến đây, bọn họ còn có một bước cuối cùng phải làm, đó là đến hòn đảo ở giữa hồ, lấy được Hồi Ức Thảo vào trong tay. Nhưng Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân có thể thấy được trên hòn đảo giữa hồ còn có một con linh thú, mà thực lực của nó còn mạnh hơn những con linh thú bọn họ từng gặp phải.
Chẳng qua Lâm Phong tin tưởng, mặc dù nó có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không thể mạnh bằng Hắc Kỳ Lân.
Nếu không, hai người bọn họ sẽ không có cách nào đối phó được với con linh thú đó. Mà sau khi Hắc Kỳ Lân quan sát một lúc, cũng hiểu được con linh thú này đúng làm mạnh hơn những con linh thú trước đó, nhưng vẫn có phần kém hơn nó.
- Đi thôi, hai người chúng ta đi qua đó, nhanh chóng lấy được Hồi Ức Thảo, như vậy ta cũng có thể nhanh chóng khôi phục được một phần trí nhớ.
- Chỉ cần thực lực của ta tăng lên, ngươi lại có thể nhanh chóng nâng cao cấp bậc của Thông Thiên Thần Giám.
Sau khi bọn họ tới được đây, thật ra không chỉ Lâm Phong sốt ruột, bản thân Hắc Kỳ Lân cũng rất sốt ruột. Bởi vì nó càng mong muốn thực lực của Lâm Phong tăng lên hơn cả Lâm Phong.
Dù sao chỉ sau khi thực lực của Lâm Phong tăng lên, Lâm Phong mới có thể ký kết khế ước với càng nhiều thần thú hơn.
Nói như vậy, đẳng cấp của Thông Thiên Thần Giám mới có thể được nâng cao. Nếu Hắc Kỳ Lân muốn báo thù, cũng phải dựa vào Thông Thiên Thần Giám và Lâm Phong mới được.
Vì vậy Hắc Kỳ Lân dẫn theo Lâm Phong đi tới hòn đảo giữa hồ.
Mà trước khi bọn họ tới hòn đảo giữa hồ, tất cả linh thú xung quanh nhìn thấy bọn họ đều tránh ra, hơn nữa còn tránh rất xa.
Chờ sau khi hai người bọn họ đến hòn đảo giữa hồ này, bọn họ lại phát hiện ở đây không có bất kỳ con linh thú nào khác.