Khi Lâm Phong nghe được người này là tộc trưởng của Dị Linh Tộc, lại thêm thực lực bản thân của hắn cũng rất mạnh. Lâm Phong tất nhiên vô cùng khách khí. Chẳng qua Lâm Phong vừa nói vừa dịch lại gần Hắc Kỳ Lân.
Bởi vì Lâm Phong biết, nếu hắn cách xa Hắc Kỳ Lân, một khi bọn họ đánh nhau, vậy mình có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên hắn ở gần Hắc Kỳ Lân vẫn tốt hơn. Mà lúc này Hắc Kỳ Lân nghe Lâm Phong nói xong, cùng nói rõ với tộc trưởng Dị Linh Tộc.
Nó biết, tộc trưởng Dị Linh Tộc sợ rằng sẽ không để cho bọn họ dễ dàng mang Hồi Ức Thảo đi như vậy.
Nhưng bất kể thế nào, Hắc Kỳ Lân nhất định phải mang Hồi Ức Thảo đi, tuyệt đối không thể để lại đây.
Nếu lần này bọn họ không mang Hồi Ức Thảo đo, Hắc Kỳ Lân sẽ không có cách nào khôi phục được ký ức. Nhưng xem trạng thái của tộc trưởng Dị Linh Tộc bây giờ, hắn sẽ không để cho bọn họ mang đi như vậy.
Hắn rất có phong thái cá chết lưới rách với Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân.
- Ngươi nói nghe nhẹ nhàng lắm. Mượn dùng à? Ngươi mượn đi còn trả lại sao? Nếu ngươi muốn trả, vậy ngươi sẽ trả ta thế nào? Ta khuyên ngươi bây giờ để lại Hồi Ức Thảo, bằng không ngày hôm nay sợ rằng hai người các ngươi đều không ra khỏi đây được đâu. Chỗ này khắp nơi đều là pháp trận do Dị Linh Tộc chúng ta bố trí. Cho dù con linh thú này của ngươi có mạnh đi nữa, cũng tuyệt đối không thể trốn thoát khỏi bí cảnh này.
Tộc trưởng Dị Linh Tộc là một người thông minh, hắn biết rõ Hắc Kỳ Lân có thể dễ dàng đánh bại Thủ Hộ Thú thành như vậy, thực lực của nó tất nhiên rất khủng bố. Cho nên hắn không có tự tin một trăm phần trăm.
Nếu hắn tự tin một trăm phần trăm có thể bắt được Hắc Kỳ Lân và Lâm Phong, chỉ sợ hắn đã không cần nhiều lời, trực tiếp ra tay rồi.
Lúc này, hắn hy vọng Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân có thể thức thời hơn, bỏ Hồi Ức Thảo lại, như vậy hai bên sẽ tránh khỏi cục diện lưới rách cá chết.
Khi Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân lấy được Hồi Ức Thảo, đang chuẩn bị rời đi, không ngờ tộc trưởng của Dị Linh Tộc tự nhiên chạy tới. Người này là tộc trưởng Dị Linh Tộc, thực lực cũng rất mạnh.
Dù sao dựa vào tốc độ này của hắn đã có thể nhìn ra được, người này tuyệt đối là một Ngự Thú Sư cao cấp.
Còn hắn đặt tới cấp bậc gì, Lâm Phong không nhìn ra được. Nhưng bất kể nói thế nào, sợ rằng hắn tuyệt đối là một đối địch mạnh. Hơn nữa, mấu chốt nhất là Hắc Kỳ Lân hiện tại cũng không nắm chắc một trăm phần trăm có thể giải quyết được tộc trưởng này. Bởi vì bây giờ bọn họ chỉ mới gặp tộc trưởng Dị Linh Tộc, còn chưa nhìn thấy linh thú của hắn.
Nếu thực lực linh thú của hắn cũng giống như tộc trưởng, vậy Hắc Kỳ Lân có thể một mình đối phó với hai người hay không rất khó nói.
Lâm Phong tất nhiên không đối phó được một người. Dù sao thực lực của hắn còn kém hơn tộc trưởng Dị Linh tộc này rất nhiều. Cho nên tình cảnh bây giờ rất rắc rối. Tộc trưởng Dị Linh Tộc cũng lo lắng về thực lực của Hắc Kỳ Lân.
Bởi vì nó có thể dễ dàng đánh cho Thủ Hộ Thú thành như vậy, đã chứng tỏ thực lực của Hắc Kỳ Lân không yếu.
Cho nên không tới lúc cần thiết, hai bên đều không muốn ra tay trước, dù sao một khi ra tay, chỉ sợ sẽ là một trận chiến đấu tới lưới rách cá chết.
- Tộc trưởng đại nhân, ta thật sự cần dùng gấp, cho nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy. Chúng ta có thể thương lượng. Ta không lấy không Hồi Ức Thảo của ngài, chúng ta có thể trao đổi, ngươi muốn thứ gì ta xem có thể lấy ra cho ngài không? Nếu bây giờ có thể đưa cho ngài, ta sẽ đưa ngay. Nếu không thể đưa cho ngài, tương lai ta nhất định sẽ tới báo đáp ngươi, thế nào?
Tộc trưởng Dị Linh Tộc không đánh, Lâm Phong cũng không đần. Hắn biết bây giờ một khi hai bên ra tay, chỉ sợ sẽ không có kết quả gì tốt.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là tộc trưởng Dị Linh Tộc nói không sai. Dù sao Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân cũng ở trong địa bàn của người ta. Nếu đánh nhau thật, hai người Lâm Phong bọn họ tất nhiên sẽ chịu thiệt. Cho nên hai bên tốt nhất không cần đánh nhau. Nếu có thể thương lượng, trao đổi, Lâm Phong tất nhiên sẽ vui lòng.
Còn cuối cùng sẽ trả cái gì, Lâm Phong bây giờ có thể cho thì cho, không cho được, vậy chỉ có thể chờ sau khi về sẽ cho. Lúc này chỉ xem tộc trưởng Dị Linh Tộc có bằng lòng trao đổi hay không thôi.
Mà lúc này, tộc trưởng Dị Linh Tộc cười lạnh một tiếng. Hắn căn bản không tin người từ ngoài đến như Lâm Phong.
Dù sao trước đây, Dị Linh Tộc bọn họ bị những người ngoài tới lừa gạt thật sự quá thảm rồi.
- Đám người từ bên ngoài tới như các ngươi quả nhiên đều giống nhau. Trao đổi à? Các ngươi lấy cái gì ra trao đổi chứ? Hồi Ức Thảo này là thánh vật của bộ tộc ta. Chỉ dựa vào ngươi thì có thể lấy ra được thứ gì tốt chứ?