Sau khi đi tới vùng đất Phong Ấn này, Lâm Phong thật ra vẫn rát cẩn thận. Bởi vì hắn biết rõ ở trong vùng đất Phong Ấn này là Thần Thú Côn Bằng.
Mặc dù bây giờ Thần Thú Côn Bằng đang bị phong ấn, nhưng hắn là một thần thú, thực lực khẳng định vẫn còn. Cho nên bọn họ nhất định phải cẩn thận. Bằng không, với thực lực của hắn hiện nay mà gặp phải Thần Thú Côn Bằng, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cũng may còn có Hắc Kỳ Lân ở bên cạnh Lâm Phong, bằng không Lâm Phong sẽ không dám tới chỗ này. Lúc này, Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân đã có thể cảm giác được rõ ràng Thần Thú Côn Bằng đang ở phía trước.
Chỉ có điều bọn họ tạm thời không dám đụng vào phong ấn trung tâm, bởi vì nếu chưa tìm hiểu rõ tình trạng của Thần Thú Côn Bằng bây giờ, bọn họ không rõ mình nắm mấy phần thắng được Thần Thú Côn Bằng đã tự ý động vào, một khi xảy ra vấn đề, hắn lao ra ngoài, bọn họ rất dễ tiêu đời.
Cho nên hai người Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân đều tập trung chú ý vào bên ngoài phong ấn trung tâm.
Bọn họ đến đây, đã có thể cảm giác được rõ ràng cường độ phong ấn ở đây mạnh hơn phong ấn bên ngoài không biết bao nhiêu lần. Cho nên thực lực của Thần Thú Côn Bằng ở bên trong chắc chắn rất mạnh, muốn thu phục hắn chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì.
- Ngươi nói xem, Thần Thú Côn Bằng bây giờ còn sống không? Nhỡ đâu hắn đã chết, chẳng phải chúng ta đi chuyến này uổng công à?
Chờ đến phía trước, tuy đám người Lâm Phong nhận thấy phía trước có một tên đang ẩn nấp, nhưng bọn họ tới gần như vậy, Thần Thú Côn Bằng vẫn không có động tác gì, Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ có phải hắn đã chết không?
Sở dĩ bây giờ bọn họ còn có thể cảm giác được, chỉ bởi vì lực lượng của Thần Thú Côn Bằng ở trong phong ấn chưa tiêu tan, mới khiến bọn họ có ảo giác này. Vì vậy Lâm Phong hỏi thẳng Hắc Kỳ Lân.
Hắc Kỳ Lân nghe xong lại không trả lời mà lườm Lâm Phong, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào phong ấn phía trước.
Dù sao Thần Thú Côn Bằng chắc chắn không thể chết. Nếu hắn chết, đám người Lâm Phong sẽ không cảm giác được lực lượng này.
Hơn nữa, theo nhận thức của Hắc Kỳ Lân, Thần Thú Côn Bằng không dễ chết như vậy.
Dù sao là một thần thú, vẫn phải có thủ đoạn bảo vệ tính mạng cho mình, tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy. Hơn nữa, bản thân Thần Thú Côn Bằng xếp thứ hạng gần sát đầu trong các thần thú, thực lực của hắn rất mạnh, không giống một số thần thú lót đáy, cho nên Hắc Kỳ Lân tin chắc hắn tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nhưng tới bây giờ Thần Thú Côn Bằng vẫn không có phản ứng gì, điều này quả thật khiến Hắc Kỳ Lân thấy khó hiểu. Dù sao nàng cảm thấy Thần Thú Côn Bằng bây giờ đã cảm ứng được bọn họ...
- Hai nhóc này đúng là to gan, lại có thể đến được tận đây. Xem ra thực lực của bọn họ còn tạm được, nếu không đã không thể tiến vào. Còn nữa, sao ngươi chỉ có trạng thái linh thể, bản thể của ngươi đâu?
Hắc Kỳ Lân vừa nghĩ tại sao tới bây giờ Thần Thú Côn Bằng vẫn không có động tĩnh gì, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Nàng không ngờ Thần Thú Côn Bằng lại đột nhiên nói chuyện, hơn nữa từ giọng điệu của hắn có thể nghe ra được, Thần Thú Côn Bằng này chắc chắn rất lớn tuổi.
Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân nhìn phong ấn cực lớn trước mặt, cũng rất chấn động.
Dù sao một thần thú lại có thể bị người ta phong ấn, xem ra người phong ấn hắn đúng là rất khủng bố. Từ trong phong ấn này có thể nhìn ra được, người này chắc chắn đã đạt tới trình độ thực lực khó tin nổi. Bằng không, hắn không thể thi triển ra phong ấn lớn như vậy, hơn nữa trải qua bao nhiêu năm tháng, nó vẫn có thể phát huy tác dụng, nhốt một thần thú ở trong đó, khiến hắn không thể xông ra ngoài.
Lâm Phong rất mong muốn có được phong ấn cấp bậc như vậy. Nếu hắn có thực lực này, sợ rằng trong thiên hạ sẽ không có người nào có thể trị được hắn.
Chẳng qua luôn có thể có mộng tưởng nhưng vẫn phải để ý tới hiện thực. Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân vẫn phải nghĩ cách làm sao thu phục Thần Thú Côn Bằng trong phong ấn này.
Mà Thần Thú Côn Bằng đúng là đã cảm ứng được hai người Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân đến đây, cho nên hắn mới chủ động nói chuyện với Hắc Kỳ Lân và Lâm Phong. Chỉ có điều nghe giọng điệu của hắn, hình như tuổi tác của hắn không nhỏ. Hơn nữa thực lực đúng là có hao tổn nhưng chắc hẳn vẫn còn một ít, bằng không sẽ không thể cảm nhận được Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân đến đây.
- Lão già, ngươi gọi ai là nhóc con chứ? Nếu bản thể của ta ở đây, bây giờ ngươi đã sớm trở đã chất dinh dưỡng cho ta rồi. Nhưng cho dù bản thể của ta không ở đây, với chút thực lực còn lại của ngươi, ta vẫn thừa sức đối phó với ngươi.
Hắc Kỳ Lân nghe được Thần Thú Côn Bằng nói vậy, lập tức mất hứng.