Sau khi Lâm Lăng Nhân biết được tin tức, liền lập tức xuất phát, bởi vì nàng biết rõ tình huống cực kỳ nguy cấp.
Thực lực Tổ Long rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Lâm Lăng Nhân rất rõ ràng, nếu nàng đi qua chậm, sợ rằng Lâm Phong có khả năng sẽ nguy hiểm.
Còn bên Lâm Phong cũng biết phải đợi Lâm Lăng Nhân chạy qua, mình mới có thể an toàn, nên hắn nghĩ tất cả biện pháp ngăn cản.
Cũng may Tổ Long không coi ba người Lâm Phong là sự tình nghiêm trọng, nên không hề nặng tay, bởi vì hắn cảm giác mình đối phó ba người Lâm Phong quá dễ dàng, hoàn toàn không cần phải sử dụng toàn lực.
Nếu hắn dùng toàn lực với ba người Lâm Phong mà nói, sẽ cảm giác mình hạ thấp thân phận, nên hắn một mực lấy tâm tính vui đùa đối phó ba người Lâm Phong.
Nhưng dù vậy cũng để cho ba người Lâm Phong ngăn cản trắc trở, chỉ là bất kể nói thế nào, bọn hắn còn có thể kiên trì được, nhìn tình huống, hẳn có khả năng chống tới lúc Lâm Lăng Nhân chạy đến.
Mà ở trong quá trình này, Lâm Phong không ngừng tỏ ra yếu thế với Tổ Long, tận khả năng làm cho Tổ Long không sử dụng toàn lực.
- Mồm mép của tiểu gia hỏa ngươi còn rất nhanh nhạy, bất quá ngươi đến cùng làm cái gì? Ta tin tưởng ngươi rõ ràng nhất, mặc dù không có tạo thành thương tổn với con cháu của ta, nhưng ngươi lại vũ nhục Long Tộc chúng ta, nên ta không thể giữ lại ngươi, bất quá ta ngược lại có thể cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể đột phá phòng ngự của ta, ta sẽ để ngươi chết thống khoái, bằng không, ta sẽ để ngươi nếm hết thống khổ thế gian, sau đó mới cho ngươi chết.
Tuy Tổ Long vẫn không dùng toàn lực với đám người Lâm Phong, nhưng không đại biểu hắn có ý định bỏ qua cho bọn họ. Từ lúc mới bắt đầu, Tổ Long đã muốn chỉnh chết ba người Lâm Phong, chỉ bất quá hắn dùng một loại tâm thái mèo vờn chuột, đùa bỡn ba người Lâm Phong mà thôi.
Mà nghe Lâm Phong nói, trong lòng Tổ Long vốn không có bao nhiêu thống hận, nên tâm tình của hắn tốt hơn không ít, nguyện ý cho Lâm Phong một cơ hội.
Nếu như dưới tình huống bình thường, Lâm Phong nghe được câu này, hẳn sẽ càng thêm sợ hãi, nhưng lúc này đối với Lâm Phong mà nói, đây chính là chuyện tốt, dù sao cái này ý nghĩa hắn sẽ có càng nhiều thời gian đợi Lâm Lăng Nhân chạy tới...
- Nếu tiền bối nói như vậy, mặc dù ta không tiếp nhận, tin tưởng tiền bối cũng sẽ không thay đổi ý tưởng. Bất quá ta vẫn phải đa tạ tiền bối có thể cho ta cơ hội như thế, nếu ta không làm được, đến lúc đó tiền bối muốn chém giết muốn róc thịt, ta tuyệt không hai lời.
Lâm Phong ở phương diện lễ nghi, là làm không chút bắt bẻ, sau đó ba người trao đổi ánh mắt, liền biết sau đó phải làm như thế nào, là nhất định phải dùng hết khả năng hoàn thành yêu cầu của Tổ Long.
Như vậy bọn họ có thể kiên trì một đoạn thời gian, coi như không hoàn thành, cũng có thể tranh thủ được một chút thời gian.
Lúc này Tổ Long đã dừng tay, treo ở giữa không trung chờ đám người Lâm Phong xuất thủ công kích mình.
Thời điểm đối mặt cường địch, có hai thứ ắt không thể thiếu, một là mình phải rõ ràng tình thế hôm nay đến cùng như thế nào.
Thứ hai là nhất định phải bình tĩnh, bởi vì chỉ có đầy đủ bình tĩnh, mới có thể để mình phán đoán được tình thế, có thể nghĩ ra phương thức hợp lý nhất, để cho mình tránh đi kết quả xấu nhất.
Rất may mắn Lâm Phong có đủ hai thứ này, nên lúc này dù tình thế vô cùng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi, nhưng bất kể nói thế nào, bọn hắn vẫn còn cơ hội.
Bằng không nếu hắn thật chọc Tổ Long nổi giận, hiện tại ba người đã sớm hồn phi phách tán.
Mà bây giờ, ấn tượng của Tổ Long về Lâm Phong kỳ thực cũng không tệ lắm, nếu không phải Lâm Phong làm việc quá đáng, có lẽ hắn sẽ không ra tay.
Mà hắn cho ba người Lâm Phong cơ hội, điều này để Lâm Phong lấy được nhiều thời gian hơn, có thể làm cho Lâm Phong tận khả năng chống đến lúc Lâm Lăng Nhân chạy tới.
Nếu Tổ Long đã nói cho Lâm Phong công kích hắn, xem có thể đột phá phòng ngự của hắn hay không, vậy ba người Lâm Phong tự nhiên sẽ không giữ lại chút nào phát động tấn công.
Dù sao thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, nên coi như Lâm Phong công kích toàn lực, cũng chưa chắc có thể đột phá phòng ngự của Tổ Long, nhưng không làm được chuyện này, cùng không có can đảm đi làm chuyện này, đây là hai sự tình khác biệt về mặt bản chất.
- Đây là cơ hội của chúng ta, chúng ta phải nghĩ biện pháp nắm chặc, như vậy mới có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn. Các ngươi quán chú lực lượng vào cơ thể ta, không được giữ lại chút nào, không cần lo lắng ta có thể chịu đựng được hay không.
Sau đó hắn nhìn Tổ Long nói.
- Tổ Long tiền bối, vãn bối đắc tội.
Nếu đã muốn nếm thử, vậy không quản có thể thành công hay không, tóm lại phải thử một chút.