- Sao hả? Bây giờ ngươi muốn chạy trốn à? Ta cho ngươi biết, đã muộn rồi. Ngươi không bỏ mạng ở đây thì đừng mơ tới chuyện rời đi nữa.
Lâm Phong tất nhiên đã nhìn ra được tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc muốn chạy trốn. Nhưng Lâm Phong đã mạo hiểm như vậy, chắc chắn sẽ không để cho hắn chạy trốn được. Dù sao nếu để cho hắn trốn thoát, vậy lần gặp tiếp theo, Thôn Phệ Ma Tộc này vẫn khó đối phó được.
Cho nên Lâm Phong tính tốt nhất có thể mượn cơ hội lần này, trực tiếp giải quyết Thôn Phệ Ma Tộc. Tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc nghe được Lâm Phong nói vậy, thật sự giống như ăn phải hoàng liên, sắc mặt rất khó coi.
Tuy sắc mặt hắn khó coi nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể vội vàng nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể chạy thoát được.
Lúc này, Lâm Phong công kích càng thêm sắc bén. Mặc dù tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc rất mạnh, nhưng thực sự không chống đỡ được Lâm Phong, dù sao Lâm Phong cũng quá mạnh mẽ. Sau khi giao đấu mấy hiệp, tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc hạ quyết tâm, cắn răng chống đỡ công kích của Lâm Phong.
Sau đó, hắn mượn công kích này của Lâm Phong hốt hoảng bỏ chạy. Sau khi Lâm Phong nhìn thấy tình hình này, lại trực tiếp đuổi theo...
- Ngươi muốn chạy à? Ta xem ngươi chạy được tới đâu! Ngày hôm nay, ngươi phải chết ở chỗ này cho ta. Nếu không đám người các ngươi chẳng khác nào đám ruồi bọ, sớm muộn gì cũng sẽ lại tới chọc ta.
Lâm Phong thật sự hạ quyết tâm rồi. Hắn biết những Thôn Phệ Ma Tộc này vĩnh viễn không thể bỏ đi thói quen của bọn chúng, sau này bọn chúng chắc chắn còn có thể xuất hiện nữa. Lâm Phong tất nhiên rất ghét bọn chúng, cho nên muốn mượn cơ hội lần này tiêu diệt tất cả bọn chúng. Sau khi những Thôn Phệ Ma Tộc khác nhìn thấy tộc trưởng của mình chạy trốn, tuy bọn chúng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng biết tộc trưởng của bọn chúng đã thua, cho nên bọn chúng có đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, bởi bọn họ bắt đầu lần lượt chạy thoát thân. Không thể không nói, bọn chúng chạy rất nhanh.
Lúc trước Lâm Phong chưa dùng tới hình thái mạnh nhất của mình, hắn thực sự không phải là đối thủ của tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc, bởi vì thực lực của tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc quả thật rất mạnh, ngay cả Tổ Long và Thôn Kim Thú cũng không làm gì được hắn.
Tuy nhiên, sau khi Lâm Phong vừa lấy ra trạng thái mạnh nhất của mình, tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc lập tức không phải là đối thủ của Lâm Phong. Dù sao Lâm Phong ở dưới trạng thái này gần như sắp vượt quá cực hạn có thể chịu được của thế giới này.
Cho nên dĩ nhiên có thể đắn đo được tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc này. Nhưng tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc không phải là người ngu, hắn biết mình không phải là đối thủ của Lâm Phong trong trạng thái này, cho nên hắn lựa chọn chạy trốn, hơn nữa còn hốt hoảng chạy trốn. Bởi vì hắn biết rõ Lâm Phong không thể dễ dàng tha cho hắn, cho nên hắn cũng lấy ra tốc độ nhanh nhất của mình, cố gắng chạy thoát khỏi sự truy sát của Lâm Phong.
Mà những Thôn Phệ Ma Tộc khác nhìn thấy tộc trưởng của mình chạy trốn, bọn chúng cũng hiểu rõ tộc trưởng của mình chắc hẳn đã thua, bọn họ ở lại cũng không có kết quả gì tốt, vì vậy từng người bắt đầu chạy trốn.
Sau khi tộc trưởng Ngân Giác Ma Thú nhìn thấy tình hình này, trong lòng vẫn luôn lo lắng mới bình tĩnh lại. Nhưng hắn không bảo tộc nhân của mình tiến hành truy sát, bởi vì bọn họ đuổi theo chưa chắc có kết quả gì tốt.
- Đừng đuổi theo nữa, truy sát bọn chúng cũng không có ý nghĩa gì, nhanh đi xem những tộc nhân bị thương thế nào, cố gắng giảm bớt thương vong.
Tuy cuộc chiến này còn chưa kết thúc đối với Lâm Phong, bởi vì hắn vẫn đang đuổi giết tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc, nhưng đối với bên Ngân Giác Ma Thú, trận chiến này đã kết thúc. Kẻ địch đã chạy trốn, bọn họ này chỉ cần chữa trị tộc nhân bị thương của mình là được. Nhưng điều đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Bởi vì lần này bộ tộc Ngân Giác Ma Thú thương vong thật sự rất lớn, nhất là những tộc nhân bị thương quả thật không dễ chữa trị. Dù sao bộ tộc Thôn Phệ Ma Tộc công kích của bọn họ quả thật rất kỳ lạ, bên trong gần như đều kèm theo một ít công kích thuộc tính đặc biệt, cho nên dẫn đến vết thương này rất khó khép lại.
Cho dù bây giờ những Thôn Phệ Ma Tộc đã trốn, nhưng những Ngân Giác Ma Thú bị thương chỉ có thể nằm trên mặt đất kêu rên. Sau khi tộc trưởng Ngân Giác Ma Thú nhìn thấy tình hình này, cũng thật sự đau lòng. Nhưng cũng may chuyện này không phải không có cách giải quyết. Dù sao bộ tộc Ngân Giác Ma Thú bọn họ vẫn có một ít linh dược có thể chữa trị thương thế này.
Sau khi dùng gần hết linh dược dự trữ trong bộ tộc Ngân Giác Ma Thú, bọn họ cuối cùng đã chữa trị xong vết thương của những tộc nhân kia.