Mặc dù quá trình quả thật hơi chậm, nhưng hiệu quả rất tốt, đồng thời trong đó không xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vì nếu tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc có chút bất cẩn nào, rất có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm. Một khi bị những độc tố kia xâm nhập vào trong kinh mạch của hắn, cho dù là thần tiên cũng khó cứu được.
Nhưng cũng may là không xảy ra nguy hiểm gì, hắn thành công hấp thu hết những Vạn Độc Lực kia. Bây giờ thực lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, hơn nữa trong công kích của hắn còn kèm theo độc tố công kích, có thể nói lực chiến đấu của hắn bây giờ đã mạnh hơn trước đáng kể.
Nếu bây giờ Lâm Phong ở đây, khẳng định không phải là đối thủ của hắn. Cũng may đám người Lâm Phong đã sớm rời khỏi đó, không tiếp tục ôm cây chờ thỏ, nếu không sẽ thật sự gặp phiền toái...
- Sao gần đó còn lưu lại có khí tức của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ vừa rời đi không lâu? Không đúng, ở đây còn có khí tức của người khác, xem ra ở đây đã xảy ra một trận chiến đấu.
Năng lực quan sát của tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc đã tăng lên một bậc, cho nên hắn có thể phát hiện ra khí tức của Lâm Phong và Hành Thiên Sách lưu lại đây trong lúc chiến đấu.
Thông qua đó, tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc cũng ý thức được đám người Lâm Phong chắc chắn đã trải qua một trận chiến trước khi rời đi. Chỉ có điều xem ra kết cục là đám người Lâm Phong giành phần thắng, bởi vì hắn không phát hiện ra khí tức của Lâm Phong giảm xuống.
Bởi vì lo lắng mình tiếp tục ở lại đây chờ, có khả năng sẽ dẫn dụ những người khác qua, dù sao lúc trước đám người Lâm Phong gây ra tới động tĩnh quá lớn, Hành Thiên Sách xuất hiện chính là một minh chứng tốt nhất, hắn đã bị khí tức của cuộc chiến trước đó thu hút qua.
Trạng thái của đám người Lâm Phong bây giờ không ở mức tốt nhất, cho nên nếu bọn họ tiếp tục đợi ở chỗ này, không chừng sẽ có nguy hiểm. Sau khi Lâm Phong nghĩ tới điểm này, lập tức kiến nghị bọn họ rời đi. Tổ Long và Thôn Kim Thú nghe Lâm Phong nói xong, cũng cảm thấy Lâm Phong nói có lý.
Bởi vì nếu bọn họ tiếp tục chờ ở chỗ này, rất có khả năng sẽ thu hút người khác tới. Nếu đến lúc đó người tới là một đối thủ có thực lực tương đối mạnh, hoặc mấy người có thực lực tương đối mạnh, Lâm Phong chưa chắc có thể ứng phó được.
Cho nên bọn họ rời đi thì tốt hơn. Mà sau khi đám người Lâm Phong rời đi không lâu, tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc này ra khỏi Vạn Độc Lĩnh Vực. Chẳng qua thực lực của hắn không giống trước đây, còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, đáng sợ nhất là trong công kích của hắn bây giờ còn kèm theo độc tố đặc biệt trong Vạn Độc Lĩnh Vực, đây mới là điều khủng khiếp nhất. Điều này cũng làm cho năng lực chiến đấu của tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc này thoáng cái tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra đám người Lâm Phong từng chiến đấu với người khác trước khi rời đi, chỉ có điều hắn biết Lâm Phong chắc chắn giành thắng lợi trong trận chiến này.
- Ngươi chính là tên phế vật không đánh thẳng nổi Lâm Phong à? Lúc đó, Lâm Phong chắc chắn đang bị thương, vậy mà ngươi còn không đánh thắng được hắn, ngươi đúng là một kẻ vô dụng.
Căn cứ vào khí tức của Lâm Phong và Hành Thiên Sách khi chiến đấu còn sót lại, Thôn Phệ Ma Tộc phán đoán Lâm Phong chắc hẳn đã đánh thắng trong trận chiến này, hơn nữa người chiến đấu với Lâm Phong cũng không đi quá xa. Bởi vì lúc này Thôn Phệ Ma Tộc có thể cảm ứng được khí tức dao động yếu ớt trong một phạm vi rất rộng, cho nên hắn đã thành công tìm được nơi Hành Thiên Sách ẩn nấp.
Khi hắn xuất hiện, Hành Thiên Sách đã đặc biệt cảnh giác, hơn nữa hắn thậm chí nghi ngờ có phải mình sẽ chết tối nay không. Dù sao người tới này còn khủng khiếp hơn Lâm Phong, lại có thể nhìn thấu được nơi ẩn thân của hắn, dù sao ngay cả Lâm Phong và đám người Tổ Long còn không phát hiện ra.
Sau khi tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc nói xong, Hành Thiên Sách trực tiếp hiện thân. Dù sao người ta đã tìm được vị trí của hắn, hắn ẩn nấp tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Sao hả? Lẽ nào ngươi quen biết người lúc trước? Ta không thắng được hắn, chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao? Ta tin chắc ngươi biết rõ thực lực của người kia. Chẳng nhẽ ngươi chính là người đã đại chiến với bọn họ lúc trước. Xem ra ngươi cũng không đánh thắng được.
- Nếu ngươi đánh thắng, sao bọn họ còn lành lặn ở đó. Ta không đánh thắng hắn, ta là kẻ vô dụng, vậy ngươi là gì?
Tuy Hành Thiên Sách biết rất rõ mình không phải là đối thủ của tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc, nhưng hắn cũng biết rất rõ, nếu tên trước mắt này muốn lấy mạng của mình, mình có khúm núm cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên hắn không khom lưng uốn gối mà đi ra nói chuyện với tộc trưởng của Thôn Phệ Ma Tộc.