Nhưng bất kể nói thế nào, dù sao người này đã bị đuổi đi, tin chắc trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không dám trở lại nữa. Nếu hắn dám trở lại trong khoảng thời gian ngắn, lúc này đâu cần phải chạy trốn.
Chỉ là không ai biết sự an bình này có thể kéo dài trong bao lâu. Nhưng Lâm Phong tin tưởng, cho dù tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc trở lại, hắn nhất định phải thận trọng dè dặt hơn rất nhiều. Đến lúc đó, Lâm Phong chắc hẳn có thời gian kịp phản ứng.
Chỉ cần Lâm Phong có thể kịp phản ứng, tiếp theo lấy trạng thái mạnh nhất đối mặt với tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc, tin chắc tới lúc đó, cho dù hắn muốn chạy cũng chạy không thoát được. Dù sao chỉ cần hắn chịu xuất hiện, Lâm Phong lại có cách có thể giữ hắn lại.
- Sau khi các ngươi trở về nhất định phải nhớ kỹ, nếu phát hiện ra tung tích của người này, các ngươi nhất định phải lập tức thông báo với chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ qua giải quyết hắn.
Nếu bây giờ tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc này đã bị đuổi, bọn họ không nhất thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa.
Nhưng trước khi đi, Lâm Phong vẫn để lại cho Tinh Linh Tộc một tín vật, bọn họ có thể thông qua vật này lập tức liên hệ với Lâm Phong.
Nói như vậy, nếu tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc này còn dám xuất hiện nữa, Lâm Phong có thể lập tức chạy tới, sau đó giải quyết người này.
Tinh Linh Tộc nhận được tín vật của Lâm Phong thì cẩn thận cất đi.
Tinh Linh Tộc bọn họ đúng là đã tổn thất quá lớn, mất nhiều tộc nhân như vậy, còn chết một trưởng lão.
Tuy Lâm Phong không thể giải quyết được tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc, nhưng bây giờ hắn đã biết thực lực của Lâm Phong không kém gì hắn.
Thậm chí, nếu bọn họ thật sự chiến đấu, còn chưa biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào đâu. Bởi vậy, tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc này thật ra hơi sợ.
Nếu không, hắn đã không liều mạng chạy trốn. Bởi vì Vạn Độc Lực, chỗ dựa đáng tin cậy nhất của hắn không có hiệu quả đối với Lâm Phong.
Nếu ở dưới tình huống bình thường, cho dù thực lực của Lâm Phong ngang với hắn, Vạn Độc Lực chắc hẳn vẫn có hiệu quả đối với Lâm Phong.
Nhưng rất đáng tiếc là Lâm Phong đã dung hợp với cả Vạn Độc Lĩnh Vực, cho nên hắn tất nhiên có thể miễn dịch với những Vạn Độc Lực bên trong Vạn Độc Lĩnh Vực.
Điều này cũng làm cho tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc này cảm giác tình hình không ổn, cho nên mới có thể chạy trốn. Lâm Phong không thể đuổi kịp hắn, không thể giải quyết hắn.
Đây quả thật là chuyện rất đáng tiếc. Nhưng dù thế nào, tối thiểu người này chắc chắn sẽ không quay lại trong khoảng thời gian ngắn.
Cho nên Lâm Phong định dẫn theo Tổ Long và đám người Hắc Kỳ Lân trở lại. Chỉ có điều trước khi rời đi, Lâm Phong vẫn để lại hậu chiêu để đề phòng chỉ tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc trở về đánh lén.
Trong lúc bọn họ trở về. Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, bởi vì hắn còn chưa giải quyết một người khác.
- Chúng ta chỉ lo giải quyết tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc mà quên mất còn có Hành Thiên Sách. Lúc trước, người này bị chúng ta đánh cho trọng thương và ném ở đó.
- Không biết bây giờ hắn đã chạy trốn chưa? Nếu hắn vẫn ở khu vực gần đây, chúng ta lại tìm và giải quyết hắn, xem như loại bỏ một chuyện phiền phức.
Lâm Phong đột nhiên nhớ ra mình còn chưa giải quyết Hành Thiên Sách. Bởi vì lúc trước, Hành Thiên Sách đã từng muốn ngăn cản đám người Lâm Phong đi qua cứu Tổ Long.
Nhưng hắn căn bản không phải là đối thủ của Lâm Phong, cho nên bị Lâm Phong đánh cho trọng thương và ném lại chỗ đó. Lâm Phong tính để cho hắn tự sinh tự diệt.
Nếu hắn quả thật có thể sống được, vậy coi như mạng hắn lớn. Nếu hắn chết ở đó, vậy chỉ có thể trách mạng hắn quá tệ. Bởi vì lúc đó Lâm Phong quả thật không có nhiều thời gian dây dưa với hắn. Nhưng bây giờ lại khác, Lâm Phong có thừa thời gian.
Cho nên Lâm Phong nhớ tới, muốn đi xem thử Hành Thiên Sách đã chết chưa. Nếu hắn chưa chết, Lâm Phong không ngại ra tay giải quyết hắn.
Dù sao người này quả thật đã làm ra chuyện khiến Lâm Phong vô cùng tức giận. Lâm Phong dẫn theo Hắc Kỳ Lân và đám người Tổ Long đi tới nơi đã đánh bại Hành Thiên Sách lúc trước.
Bọn họ không ngờ Hành Thiên Sách vẫn ở đây. Nhưng hắn vừa xảy ra chuyện không lâu, còn phải ở lại đây điều chỉnh trạng thái của mình. Nếu không, hắn sợ rằng không ra khỏi được cánh rừng rậm này. Dù sao ở trong này vẫn rất nguy hiểm.
- Hành Thiên Sách, mạng ngươi đúng là lớn thật. Ta không ngờ ngươi còn sống. Nhưng bây giờ ta đã có thời gian tới giải quyết ngươi, ngươi còn có di ngôn gì thì nói mau.
Lâm Phong không ngờ tên này thật sự còn sống. Lâm Phong vốn cho rằng hắn có lẽ đã sớm bị thú hoang nào đó ăn thịt.
Thật không ngờ hắn vẫn còn sống tốt. Mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng nếu có đủ thời gian, hắn nhất định có thể điều chỉnh xong.
Cho nên Lâm Phong định ra tay kết liễu hắn. Hành Thiên Sách bị dọa cho giật mình.