Nghe còn có chuyện tốt bực này, Lâm Phong hơi suy tư liền xác nhận linh tài mình muốn:
- Có thể cho ta một trái Âm Dương Quả không?
Âm Dương Quả là linh tài cấp A+, xem như thuộc về phạm trù cấp A, đồng thời ẩn chứa lực lượng âm dương, tương sinh tương khắc, trong ngươi có ta trong ta có ngươi.
Nói chung đây là linh tài dùng bồi dưỡng một ít linh thú đặc thù, có chút linh thú đồng thời sở hữu hai loại lực lượng đối lập, cần Âm Dương Quả tới đồng thời kích phát, cam đoan sẽ không bởi vì một loại thuộc tính cường đại mà áp chế một loại thuộc tính khác.
- Âm Dương Quả sao? Vừa vặn, lúc trước chúng ta ra ngoài hái được một trái. Được rồi, nếu mọi người đã chọn lựa xong linh thú của mình, vậy có thể ở chỗ này khế ước.
Bởi vì là Ngự Thú Sư lần đầu khế ước, đại đa số người chỉ học trên sách, hoặc xem qua video khế ước của Ngự Thú Sư khác, mình chưa từng thực tiễn, vì vậy người Cục Ngự Thú ở xung quanh phụ trách, phòng ngừa ngoài ý muốn.
Hạ Sơ Tuyết cũng lựa chọn linh tài cấp A. Ở địa phương nhỏ như thành phố Lan Giang, linh thú tư chất B+ trên cơ bản đã là đỉnh phong, linh thú phúc lợi đặc thù, đơn giản là từ mấy thành thị xung quanh điều động vài con linh thú tới, thị cục xung quanh làm sao có khả năng đưa linh thú cấp A tới?
Vì vậy Hạ Sơ Tuyết lựa chọn linh tài Hàn Băng Thạch cấp A, sau đó cũng bắt đầu khế ước.
Lâm Phong thấy thế, ôm linh thú của mình đi tới trong góc, một tay nhẹ nhàng điểm vào trán linh thú, thử thành lập tinh thần liên tiếp giữa hai người...
Thông qua tinh thần liên tiếp, Lâm Phong có thể cảm giác được trạng thái của linh thú xác thực không tốt, hai cổ lực lượng đang không ngừng xung đột trong cơ thể, tiêu hao sinh mệnh lực không nhiều của nó.
Nhận thấy được tình huống trong cơ thể nó, nội tâm Lâm Phong hiểu ra:
- Đây chính là lực lượng của Hỗn Độn Yêu Huyết! Hỗn Độn sinh Lưỡng Nghi, cũng chính là Âm Dương Nhị Khí, một giọt Hỗn Độn Yêu Huyết kia, đồng thời giao phó hai loại thuộc tính Âm Dương cho con linh thú này.
Nhưng bởi vì tư chất của nó căn bản không khống chế được hai loại lực lượng, vì vậy hai cỗ lực lượng đấu đá ở trong người, lẫn nhau công phạt tiêu hao, muốn tranh đấu ra một người thắng.
Tâm thần Lâm Phong khẽ động, nội tâm thấp giọng dò hỏi:
- Tiểu cẩu, ngươi nguyện ý khế ước với ta không? Ta có thể giúp ngươi tiêu hóa những lực lượng này, thậm chí giúp ngươi đồng thời nắm giữ hai loại thuộc tính!
Chỉ thấy tiểu gia hỏa trong ngực cố sức mở mắt, nhẹ nhàng kêu một tiếng, phía sau lâm vào ngủ say. Mà trong đầu Lâm Phong, tinh thần khế ước đã xây xong, mình có thể tùy thời kiểm tra trạng thái và năng lực của linh thú.
- Phải đặt tên... trắng đen xen kẽ, gọi Vô Thường đi.
Lâm Phong đã liên tưởng đến Hắc Bạch Vô Thường trong thần thoại, lại nghĩ đến gia hỏa này vốn chỉ là con chó nhỏ bình thường, bởi vì một giọt Hỗn Độn Yêu Huyết, vận mệnh xảy ra biến hóa long trời lở đất, chính là thể hiện của nhân sinh vô thường.
- Ha ha, Bách Hoa của ta lại mạnh như vậy!
Có người tương đối thoả mãn với linh thú khế ước của mình.
- Hừ, con rắn cỏ của ngươi tính là gì? Nhìn ngươi lấy cái tên liền biết, khẳng định không bằng Liệt Hỏa Vương của ta!
Cũng có người lập tức đối đầu gay gắt.
Lâm Phong ôm Vô Thường của mình, chuẩn bị ly khai, Vô Thường còn có ba ngày, kế tiếp nhất định phải giành giật từng giây, mới có hy vọng từ trong tay Tử Thần cứu ra một thần thú tuyệt thế!
- Được rồi, các ngươi đã lựa chọn xong linh thú của mình, liên quan tới làm sao bồi dưỡng linh thú, làm sao tăng tiến cảm tình… tin tưởng các ngươi cũng học qua nội dung tương tự, ta không nói thêm nữa. Nhớ kỹ bảy ngày sau tới Cục Ngự Thú, chứng thực thân phận Ngự Thú Sư của các ngươi, hiện tại có thể rời đi.
Lâm Phong dành thời gian từ chỗ cục trưởng lấy được Âm Dương Quả, sau đó nhanh chóng đón xe trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Lâm Phong mở máy tính bắt đầu tra tìm địa hình xung quanh thị khu. Bởi vì điều kiện không đủ, mình chỉ có thể thử một lần, thông qua hoàn cảnh và linh tài cộng đồng tới kích thích.
Cũng không lâu lắm, Lâm Phong tìm được một địa phương phù hợp nhu cầu của mình.
Nhưng vị trí của địa điểm này ở dã ngoại, là hoang dã cách xa thành thị. Mà bây giờ, hoang dã ngoài thành thị vẫn có rất nhiều linh thú hoang dại tồn tại, tràn đầy nguy hiểm.
Lâm Phong không có quá nhiều do dự, lúc trước mình ở trong thế giới ngự thú, chẳng phải từ trong vô số linh thú và nguy hiểm lớn lên sao?
Vì vậy Lâm Phong ôm Vô Thường, đón xe, lấy tốc độ nhanh nhất lái về vùng ngoại thành. Bởi xe tài xế taxi không dám vào dã ngoại nguy hiểm, nên sau khi đến ngoại thành, con đường sau đó cần Lâm Phong tự mình đi.
Cũng may đoạn đường này không dài, dựa vào địa hình cùng rừng núi dã ngoại, Lâm Phong có thể tránh thoát một ít linh thú cấp thấp, suốt đêm leo núi đi tới một sườn núi.