Mặc dù lần này Tổ Long bị thua, nhưng thật ra cũng là chuyện tốt đối với Tổ Long. Hắn có thể thông qua cuộc so tài lần này để hiểu rõ vấn đề của mình rốt cuộc nằm ở đâu.
Sau khi cuộc so tài này kết thúc, tuy tâm trạng Tổ Long không tốt, vẫn rất tức giận vì mình không thể đánh thắng, nhưng thật ra điều này cũng là chuyện tốt đối với hắn.
Dù sao hắn có thể mượn cơ hội lần này để hiểu rõ vấn đề của mình rốt cuộc nằm ở đâu. Như vậy, hắn cũng có thể đề phòng mình sẽ bị áp chế khi gặp thủ đoạn tương tự trong các cuộc chiến đấu sau này.
Sau khi Lâm Phong giải thích với Tổ Long, Tổ Long cũng bắt đầu cân nhắc, sắc mặt hắn cũng tốt hơn. Bởi vì hắn đã suy nghĩ cẩn thận, tuy lần này hắn thua, nhưng đúng như lời Lâm Phong nói, hắn có thể tìm được vấn đề của mình ở đâu cũng là một chuyện tốt.
Dù sao sau này nhỡ đâu gặp phải kẻ địch cần phải phân ra ngươi chết ta sống, nếu chẳng may Tổ Long lại bị thủ đoạn tương tự áp chế, vậy thì thật sự quá nguy hiểm.
Cho nên lần này cũng có lợi cho Tổ Long. Mà giờ phút này, người mất hứng duy nhất trong đám người Lâm Phong chính là Hắc Kỳ Lân.
Dù sao Hắc Kỳ Lân đã bị thua trong vụ đánh cược này. Nàng luôn ghét phải hầu hạ người khác nhất.
Nhưng trong một tháng tiếp theo, có lẽ nàng sẽ phải hầu hạ Lâm Phong, mà lúc này ngoại trừ Tổ Long và Thuận Thiên Thú còn không có ai biết chuyện này.
Những người này khác và cả Lâm Phong đều đang nhìn về phía Hắc Kỳ Lân. Sắc mặt Hắc Kỳ Lân lúc này càng đen hơn.
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Có phải các ngươi quả rảnh rỗi không? Ngươi đừng quên còn có chuyện chưa làm đấy.
- Những Thôn Phệ Ma Tộc kia còn đang bị giam. Bây giờ ngươi tính xử lý bọn chúng thế nào? Giết chúng hay là gì?
Lúc này, tâm trạng của Hắc Kỳ Lân rất tệ, cho nên vội vàng chuyển đề tài sang chuyện khác. Đó chính là những Thôn Phệ Ma Tộc bị đám người Lâm Phong giam lại. Ban đầu, Hắc Kỳ Lân muốn giết hết đám Thôn Phệ Ma Tộc kia cho xong.
Nhưng bây giờ xem ra giết bọn chúng không có vấn đề gì, nhưng giữ bọn chúng lại có thể còn có tác dụng khác. Bởi vì Lâm Phong nghĩ những Thôn Phệ Ma Tộc kia có thể còn che giấu không ít bí mật.
Nếu quả thật có thể làm rõ trên người những Thôn Phệ Ma Tộc rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đây thật ra cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa Lâm Phong tin tưởng có lẽ có thể hỏi bọn họ ra được vài điều bất ngờ. Bây giờ, Hắc Kỳ Lân nhắc tới, đám người Lâm Phong mới nhớ tới.
Sau đó, bọn họ đi tới nơi nhốt những Thôn Phệ Ma Tộc kia, Tổ Long chủ động mở ra một lỗ thủng nhỏ trên kết giới nhốt những Thôn Phệ Ma Tộc này.
Bên trong, những cao thủ Thôn Phệ Ma Tộc còn lại nhìn thấy tình hình này, bắt đầu lần lượt quỳ xuống xin tha.
- Các ngươi không cần quỳ xuống xin ta tha, chuyện cuối cùng sẽ thả hay giết các ngươi hoàn toàn nằm trong tay các ngươi.
- Nếu các ngươi có tác dụng đối với ta, như vậy ta có thể cân nhắc giữ các ngươi lại. Nếu các ngươi không có giá trị đối với ta, ta đương nhiên không cần giữ các ngươi làm gì. Chuyện này là do các ngươi tự lựa chọn.
Lâm Phong nói vậy, bởi vì hắn hoàn toàn không biết nên bắt đầu thẩm vấn từ đâu, cho nên dứt khoát không hỏi chuyện gì cụ thể.
Cứ để cho bản thân bọn chúng bắt đầu cạnh tranh nội bộ là được, xem bọn chúng thế này, chỉ cần Lâm Phong cho bọn chúng một tia hy vọng sống, chúng ẽ nghĩ mọi cách để làm cho mình sống sót. Đến lúc đó Lâm Phong có thể biết tất cả những gì mình cần biết.
Những Thôn Phệ Ma Tộc được nhắc tới là Thôn Phệ Ma Tộc cuối cùng bị Tổ Long nhốt lại lúc trước.
Nếu Lâm Phong giết bọn chúng, vậy chủng tộc Thôn Phệ Ma Tộc này sẽ hoàn toàn tuyệt chủng trên thế gian. Nhưng lúc đó Lâm Phong không giết chúng, bởi vì giữ chúng lại có thể còn có tác dụng.
Dù sao Lâm Phong muốn thông qua bọn chúng để tìm hiểu rõ về những Thôn Phệ Ma Tộc này. Bây giờ, hắn đã giải quyết xong những chuyện khác, chỉ còn lại Thôn Phệ Ma Tộc.
Mà khi Lâm Phong bắt đầu thẩm vấn những Thôn Phệ Ma Tộc kia, Lâm Phong nhất thời không biết nên bắt đầu thẩm vấn từ đâu sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên Lâm Phong cũng có cách, hắn cho những Thôn Phệ Ma Tộc một hy vọng sống, lại bảo chúng tự mình nắm lấy.
Dù sao ai muốn sống thì phải thể hiện ra giá trị của mình. Nếu không có giá trị gì, Lâm Phong sẽ không giữ chúng lại.
Sau khi Lâm Phong nói nói xong, những Thôn Phệ Ma Tộc phía dưới bắt đầu điên cuồng la hét ầm ĩ.
Dù sao chúng cũng hiểu rõ, lúc này chỉ cần mình không thể hiện ra được giá trị của mình, tất nhiên sẽ chết không có chỗ chôn thân, cho nên chúng đều lần lượt kêu lên, hy vọng Lâm Phong có thể tha cho mình, mình biết tin tức có lợi cho Lâm Phong.
Sau khi Lâm Phong nhìn thấy tình cảnh này thì trong lòng cao hứng khỏi phải nói bàn.