- Đám nhóc con các ngươi đúng là may mắn mới có thể gặp được lão phu, nếu gặp phải người khác, chỉ sợ bây giờ các ngươi đã không còn mạng sống rồi. Ta có thể cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi giao năm viên Ngũ Thải Chân Linh Châu trên tay các ngươi ra, ta có thể để cho các ngươi bình an rời khỏi nơi này. Nếu không, hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây.
Khôn Mãng tiên nhân không cho rằng đám người Lâm Phong là đối thủ của mình, cho nên hắn không hề lo lắng, trực tiếp đi ra. Nếu hắn sớm biết thực lực của đám người Lâm Phong rốt cuộc mạnh tới mức nào, hắn chắc chắn sẽ không dám làm như vậy.
Nhưng nếu bây giờ hắn đã đi ra, vậy còn nói những điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Sau khi nghe được hắn nói những lời này, Lâm Phong và đám người Tổ Long đều sửng sốt. Bởi vì bọn họ không ngờ có người có thể tới gần bọn họ như vậy mà bọn họ không hề hay biết. Điều này khiến bọn họ phần nào cảnh giác.
...
Sau khi nghe được Khôn Mãng tiên nhân nói vậy, bọn họ càng cảm thấy bất ngờ hơn. Bọn họ không nghĩ tới tên này đến vì Ngũ Thải Chân Linh Châu tới.
Vậy quả thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới. Dù sao đám người Lâm Phong không sợ người nào uy hiếp. Hơn nữa, ở thế giới này, sợ rằng không có nhiều người có thể uy hiếp được đám người Lâm Phong.
- Đây là kẻ ngốc ở đâu tới đây, nói năng điên khùng vậy? Lão già, ngươi muốn có được Ngũ Thải Chân Linh Châu. Ngươi cứ việc ra tay cướp đi, xem rốt cuộc là ngươi lợi hại hay chúng ta lợi hại. Ngươi còn nói cho chúng ta một con đường sống. Bây giờ ta cũng cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi lập tức cút đi, chúng ta coi như chưa từng thấy ngươi, bằng không chờ lát nữa, cho dù ngươi muốn chết sợ rằng cũng không được đâu.
Sau khi nghe được Khôn Mãng tiên nhân nói xong, Tổ Long và đám người Lâm Phong còn chưa tức giận, Hắc Kỳ Lân đã nổi giận trước. Hắc Kỳ Lân ghét nhất là những kẻ bước ra làm màu, cho nên nàng lập tức giễu cợt.
Sau khi Khôn Mãng tiên nhân nghe thấy Hắc Kỳ Lân nói lại không tức còn cười.
Lâm Phong và đám người Tổ Long thật ra hơi cảnh giác về người đột nhiên xuất hiện này. Bởi vì kẻ địch dễ dàng xuất hiện ở gần mình như vậy, bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Nếu chẳng may đối phương thật sự có ý xấu, chỉ sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Đương nhiên, lúc này Lâm Phong vô cùng cảnh giác.
Hắn đã bắt đầu ngầm điều chỉnh lại trạng thái của mình, chuẩn bị sẵn sàng ra tay. Mà giờ phút này, Hắc Kỳ Lân nghe được Khôn Mãng tiên nhân nói vậy cũng vô cùng tức giận, đồng thời còn lập tức giễu cợt Khôn Mãng tiên nhân.
Chỉ có điều Khôn Mãng tiên nhân nghe Hắc Kỳ Lân giễu cợt xong lại không mấy tức giận.
Bởi vì hắn thấy, thực lực của Lâm Phong và đám người Hắc Kỳ Lân đều vô cùng yếu, nếu hắn muốn đối phó với đám người Lâm Phong sẽ rất dễ dàng.
Cho nên hắn căn bản không để ý xem đám người Lâm Phong nói gì, điều này giống như một con voi sẽ không quan tâm một con kiến nói gì vậy. Đương nhiên, thực lực của Lâm Phong và đám người Hắc Kỳ Lân thực tế rốt cuộc kém hơn Khôn Mãng tiên nhân bao nhiêu thì chưa biết.
Dù sao bây giờ đám người Lâm Phong thể hiện ra thực lực còn không phải là sức chiến đấu mạnh nhất của đám người Lâm Phong.
Nhưng bất kể thế nào, trạng thái của Khôn Mãng tiên nhân vẫn làm cho Lâm Phong hơi cảnh giác, hắn tin Khôn Mãng tiên nhân có khả năng rất mạnh. Nếu vậy, bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Cho nên Lâm Phong nói nhỏ với Tổ Long và Thôn Kim Thú và Hắc Kỳ Lân nhất định phải cẩn thận.
- Không ngờ còn có người cũng biết về Ngũ Thải Chân Linh Châu này, bây giờ Ngũ Thải Chân Linh Châu này lại đang ở trên tay của ta. Nếu ngài thật sự có thực lực, ta cảm thấy ngài có thể ra tay cướp thử, xem có thể cướp được của ta không.
Bất kể nói thế nào, bây giờ người này đã tỏ rõ là mình tới cướp Ngũ Thải Chân Linh Châu này.
Đám người Lâm Phong thật sự không có cách nào khác, hoặc giết tên này, đám người Lâm Phong an toàn. Hoặc đám người Lâm Phong bị người này bắt, sau đó bọn họ tiêu đời. Ngoài ra không còn khả năng nào khác.
Về phần thực lực của đối phương rốt cuộc mạnh tới mức nào, vậy bọn họ chắc chắn phải thử mới có thể biết được. Cho nên Lúc này, Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn sàng...
Bọn họ chỉ chờ đối phương tới tấn công, xem thực lực của nhìn đối phương rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Khôn Mãng tiên nhân nhìn thấy động tác này của Lâm Phong cũng buồn cười.
Bởi vì hắn thật sự không ngờ kẻ hắn thấy chẳng qua là một con kiến lại bắt đầu nhe nanh múa vuốt với mình, muốn so tài.
Vì vậy hắn vừa lắc đầu vừa tiện tay đánh ra một đòn về phía Lâm Phong. Sau khi Lâm Phong nhìn thấy, cũng rất nhẹ nhàng đỡ được.
- Không ngờ mấy nhóc con các người cũng có chút thực lực, chẳng trách có thể ăn nói ngông cuồng như vậy.