Lúc này, Vô Vọng Chủ cảm thấy Lâm Phong đã không còn cơ hội lật ngược tình thế. Dù sao nhìn dáng vẻ Lâm Phong bây giờ, có vẻ như hắn có thể dễ dàng giết chết Lâm Phong.
Vô Vọng Chủ căn bản không cần lo lắng nữa. Nhưng Lâm Phong còn chưa chết hẳn, hắn tuyệt đối không thể buông tha. Lúc này, Lâm Phong đặc biệt bình tĩnh, mặc dù hắn đã bị thương nặng, hơn nữa tình cảnh còn gian nan như vậy, nhưng trái lại càng khiến hắn bình tĩnh hơn.
...
Hắn đang cẩn thận cân nhắc xem mình còn cơ hội sống sót nào không. Nếu lúc này hắn trực tiếp chấp nhận số mệnh, vậy hắn sẽ thật sự không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Nhưng bất kể hắn vì mình hay vì đám người Tổ Long và Hắc Kỳ Lân, hắn đều không thể chấp nhận số mệnh, hắn nhất định phải tìm được cơ hội phản kháng.
- Ta còn có cơ hội, ta nhất định còn có cơ hội, ta tuyệt đối không thể chết như vậy được, nhất định còn có cơ hội!
Lâm Phong tin tưởng mình chắc chắn còn có cơ hội lật ngược tình thế, chỉ là cơ hội lật ngược tình thế này thật sự quá xa vời.
Hơn nữa, những thủ đoạn trước mắt Lâm Phong có khả năng, hắn đều đã dùng tới, chỉ còn lại cùng tất cả thần thú vũ trang hóa.
Nhưng lúc này, với trạng thái của Lâm Phong cùng với Khôn Mãng tiên nhân, dẫn đến Lâm Phong căn bản không có cơ hội vận dụng.
Hơn nữa, một khi Lâm Phong vận dụng nói, có lẽ còn chết nhanh hơn bây giờ, cho nên Lâm Phong phải nghĩ ra cách khác ngoài việc vũ trang hóa.
Mặc dù rất khó, thậm chí căn bản không thể, nhưng Lâm Phong vẫn phải nghĩ ra cách mới được.
Nhìn Vô Vọng Chủ đang vô cùng đắc ý trước mặt mình, Lâm Phong biết tình hình của mình thật sự rất nguy hiểm. Dù sao sau khi Vô Vọng Chủ vận dụng tiên khí, thực lực của Lâm Phong kém hơn hắn rất nhiều.
Lâm Phong phải nghĩ cách giải quyết tất cả những điều này. Nhưng công kích của Vô Vọng Chủ theo đó lại tới, hơn nữa qua mấy chiêu, trực tiếp dùng một chưởng đánh cho Lâm Phong bị thương nặng hơn.
Lúc này, Lâm Phong đã không chịu được bất kỳ một đòn nào của Vô Vọng Chủ nữa. Vô Vọng Chủ chỉ cần thêm một chiêu là Lâm Phong sẽ tiêu đời.
Mà lúc này, Vô Vọng Chủ nhìn Lâm Phong đã quỳ xuống đất, trong lòng cũng thả lỏng, dù sao bây giờ bọn họ đã phân thắng bại.
Mặc dù Lâm Phong còn sống nhưng không khác nào đã chết.
Lúc này Lâm Phong cũng rất bình tĩnh. Hắn biết mình đã rơi vào đường cùng, phải nghĩ ra cách mới được, nếu quả thật không nghĩ ra được cách nào giải quyết vấn đề này, sợ rằng hôm nay tất cả bọn họ sẽ phải chết ở đây.
Nhưng điều này đâu phải chuyện dễ dàng gì. Sau khi Vô Vọng Chủ sử dụng tiên khí, thực lực của hắn quả thật quá mạnh mẽ.
Nhưng Lâm Phong bỗng nhiên hình như bắn được điều gì, cảm thấy Vô Vọng Chủ lúc này chắc chắn có sơ hở, chắc chắn có điểm yếu, nếu không sẽ không thể bị ép tới mức phải vận dụng loại thủ đoạn này.
- Có phải ngươi nghĩ rằng ngươi đã ăn chắc ta, có phải ngươi cho rằng ta không thể làm gì được ngươi không? Nhưng ngươi nhất định phải thua, ta đã biết nhược điểm của ngươi ở đâu, ta đã nắm được nhược điểm duy nhất của ngươi.
Lúc này, Lâm Phong bỗng nhiên nghĩ ra nhược điểm duy nhất của Vô Vọng Chủ ở đâu, vì vậy giãy dụa từ dưới đất đứng lên.
Sau đó hắn lau khô vết máu ở trên khóe miệng của mình, chỉnh lại trang phục của mình, đồng thời trên mặt nở nụ cười đầu tự tin.
Vô Vọng Chủ nhìn thấy Lâm Phong như vậy, cảm giác vô cùng nghi ngờ. Hắn không biết Lâm Phong làm sao. Chẳng lẽ người này biết mình hẳn phải chết, đang cố tẩy não mình sao? Điều này quả thực quá kỳ diệu.
Vô Vọng Chủ không nghĩ ra Lâm Phong còn có thủ đoạn gì có thể chuyển bại thành thắng, những thần thú kia của hắn bây giờ đang đại chiến với Khôn Mãng tiên nhân, không rảnh tay giúp hắn, hắn còn có thể dựa vào cái gì để đối phó với mình?
Bất kể thế nào, Vô Vọng Chủ cũng không nghĩ ra...
Dù sao hắn đã phá hủy đại trận này, hắn cảm thấy Lâm Phong nhất định là điên rồi, ngoài ra, hắn không nghĩ ra được bất kỳ khả năng nào khác.
- Tuy bây giờ ngươi rất mạnh, ta không có sức đánh trả, nhưng ngươi chỉ tạm thời mạnh mẽ thôi. Ta không đoán sai, sau khi ngươi sử dụng vật kia chỉ có thể duy trì được một thời gian. Hơn nữa nhất định có tác dụng phụ rất mạnh, chỉ cần ta có thể chống đỡ được khoảng thời gian này, sẽ tới lúc ngươi phải trả giá đắt lúc.
Lâm Phong bình tĩnh phân tích, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng nắm bắt được một cơ hội sống duy nhất của mình.
Đó là sau khi Vô Vọng Chủ sử dụng tiên khí, quả thật không có cách nào duy trì trạng thái này trong thời gian dài, chỉ có thể duy trì trong thời gian rất, hơn nữa một khi qua thời gian dài, Vô Vọng Chủ sẽ tiến vào một trạng thái suy yếu.
Mặc dù biết thời kỳ suy yếu không đến mức làm cho Vô Vọng Chủ không thể đánh trả, nhưng sẽ yếu hơn trước rất nhiều, đây là cơ hội của Lâm Phong.