- Tin tưởng ta, các ngươi sẽ không tốn điểm cống hiến ở địa phương vô dụng. Bởi vì sau khi tới nơi này, ngươi sẽ ý thức được mỗi một điểm cống hiến đều đến không dễ.
- Còn làm sao tốt nghiệp, chỉ cần có thể hoàn thành đồ án tốt nghiệp, như vậy hôm nay ngươi tới, ngày mai cũng có thể tốt nghiệp.
- Cuối cùng, ta là hiệu trưởng Bạch Khởi, cầu chúc mọi người ở trong mấy năm học sau đó, có thể trở thành một Ngự Thú Sư hợp cách.
Hiệu trưởng Bạch Khởi khom người chào các tân sinh, sau đó đứng dậy phất tay:
- Buổi lễ kết thúc, tất cả cút trở về ký túc xá, đừng có gây phiền phức không tất yếu.
Không thể không nói, đây đúng là một điển lễ tân sinh hoàn toàn mới, ai có thể nghĩ tới, hiệu trưởng sẽ đích thân ở trên điển lễ đổ thêm dầu vào lửa, hận không thể để mọi người tại chỗ đánh nhau?
Hơn nữa, tối hôm qua Lâm Phong biểu hiện áp đảo, chỉ có nhóm hơn một trăm người đi cùng hắn gặp được, tân sinh còn lại đều không phục.
Nhất là những tân sinh đồng dạng là thiên phú cấp S, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong càng lai giả bất thiện.
Lâm Phong không để ý, thậm chí còn có tâm tình vuốt lông cho Vô Thường, vừa dắt Vô Thường đi dạo trong học viện, vừa cùng Hạ Sơ Tuyết nói chuyện phiếm.
- Lâm Phong, sao ta cảm giác hiệu trưởng kia là tận lực nhằm vào ngươi?
Lâm Phong ngáp một cái, sáng nay dậy sớm thiếu ngủ, nghĩ chờ lát nữa trở về phòng sẽ ngủ tiếp, trong giọng nói tràn đầy nhẹ nhàng:
- Không sao cả, dù sao nơi này là Học Viện Ngự Thú, không người nhận thức ta, nên rầm rĩ thích hợp thì làm thôi.
Hạ Sơ Tuyết cười khẽ, nam nhân trước mặt ở thời điểm đối mặt các loại khiêu khích cũng có thể điềm tĩnh tự nhiên, xém chút để nàng cho rằng đó là một lão đầu tử hóa thành.
Hiện tại xem ra, Lâm Phong cũng có một mặt đáng yêu nha! Đơn giản là vừa ngoan vừa thành thật lại kiêu ngạo, đại biểu tương phản của khả ái.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về ký túc xá, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lâm Phong hơi lắng nghe liền dừng lại, rất rõ ràng đối phương là nhằm về phía mình.
Xoay người quay đầu nhìn lại, là một nam tử cao lớn không quen biết, thân cao chí ít 1m9, hình thể cường tráng, cơ bắp mạnh mẽ, khuôn mặt kiên nghị tục tằng:
- Tiểu tử, có hứng thú làm học sinh của Trần Thiên Nam ta không? Cô nàng Lâm Lăng Nhân kia không tệ, nhưng Trần Thiên Nam ta không kém nàng, ngươi chớ có bị mỹ sắc hút hồn.
Lâm Phong suy nghĩ một chút liền nói:
- Ta không biết, hồ sơ của ta không ở chỗ của ta, nếu ngươi muốn ta thành đệ tử của mình, ngươi phải tự nghĩ biện pháp.
- Ha hả, không có việc gì, ta biết nữ nhân Lâm Lăng Nhân kia cầm hồ sơ của ngươi đi. Bất quá không sao, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể suy nghĩ biện pháp. Thế nào, thiếu niên? Đến lúc đó, ta khẳng định trọng điểm bồi dưỡng ngươi.
Thời điểm Lâm Phong còn đang suy nghĩ làm sao trì hoãn, tiếng giày cao gót từ xa xa vang lên:
- Trần Thiên Nam, ngươi thực là càng sống càng đi trở về, lại dám đến cướp người? Không thấy mất mặt sao.
- Có gì mất mặt, hạt giống tốt nhất lần này bị ngươi nhặt hết, ai có thể phục? Đừng nói ta, Ngự Thú đạo sư còn lại cũng không ai phục, còn đang nghĩ biện pháp chỉnh ngươi đây.
Nghe thanh âm có chút uy hiếp, Lâm Lăng Nhân hừ lạnh, trong giọng nói vẫn tự cao tự đại:
- Tất cả bọn hắn cộng lại ta cũng chưa chắc sợ! Từng cái không có bản lĩnh còn muốn hạt giống tốt? Tới, cùng ta đánh một trận, ai thắng Lâm Phong là của người đó!
Trần Thiên Nam hậm hực nói:
- Cái này... Lâm Lăng Nhân ngươi đúng là đánh nhau rất tốt, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể dạy tốt.
Lâm Lăng Nhân việc nhân đức không nhường ai:
- Thế giới Ngự Thú Sư, thực lực vi tôn! Có thể đánh thắng ngươi, ta sẽ dạy tốt hơn ngươi! Ta có thể mang theo Lâm Phong tiến vào cấm địa, thậm chí là nội vi rèn luyện, các ngươi ai làm được?
Lời này vừa ra, Trần Thiên Nam Minh lộ vẻ do dự.
Cho dù là bọn họ, lẻ loi một mình thâm nhập vào trung vi của cấm địa, cũng sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định, chớ đừng nhắc tới đến nội vi, đó là địa phương tổ đội cũng có thể toàn quân bị diệt.
- Được được được, Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết cho ngươi, thế nhưng ngươi ăn thịt, chí ít cũng lưu cho ta ngụm canh uống chứ?
Lâm Lăng Nhân phất tay nói:
- Lần này ta chỉ cần hai học sinh kia, còn lại tự các ngươi chia.
Tuy trong những học sinh khác còn có ba thiên phú cấp S, thế nhưng bọn họ biểu hiện chỉ có thể nói trung đẳng, chật vật không chịu nổi.
Vì vậy, ba tân sinh thiên phú cấp S kia, hiện nay lấy được đánh giá chỉ có B, sau đó sẽ nhìn tình huống điều chỉnh, Trần Thiên Nam nghe nói như thế, giống như sợ Lâm Lăng Nhân đổi ý:
- Đây chính là ngươi nói, được, ta đi xem ba tiểu tử ngốc kia.
Nói xong cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Lâm Phong nghẹn họng nhìn trân trối, mỹ nữ lão sư này của mình rốt cuộc cường thế bao nhiêu?