Nhưng hắn không có cách nào, có thể giữ lại một mạng đã không tệ rồi. Nếu không phải hắn hạ quyết định, sợ rằng bây giờ cái mạng này của hắn cũng mất.
Tuy nhiên Mạc Bắc không thể bỏ đi như vậy được. Hắn biết rõ, nếu hắn thật sự bỏ đi như vậy, hắn vĩnh viễn không có cách nào tiến thêm một bước.
Dù sao thiếu linh thú kia giúp đỡ, hắn dựa vào bản thân khó có thể đột phá được, trừ khi hắn gặp được kỳ ngộ gì khác, nhưng chuyện đó đâu phải muốn gặp là gặp được.
- Lâm Phong ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết ngươi, ta tuyệt đối không thể để làm cho ngươi lớn lối như vậy đâu.
Bây giờ Mạc Bắc xem như đã hoàn toàn nhớ kỹ cái tên Lâm Phong này, trong lòng hắn cũng xem Lâm Phong kẻ địch lớn nhất của mình.
Bất kể thế nào, hắn cũng phải tìm Lâm Phong báo thù, nhưng chuyện hắn cần làm bây giờ là bảo đảm an toàn cho mình đã. Dù sao hắn chưa thể xác định được ba người Lâm Phong rốt cuộc có thể truy sát mình không.
Tuy bây giờ hình như không có, nhưng trong khoảng thời gian này Mạc Bắc không thể hoàn toàn yên tâm.
Có thể giữ được mạng sống dưới tay của ba người Lâm Phong đã không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng bây giờ Mạc Bắc đã làm được.
Nếu hắn không phải diễn đủ thật, không để cho Lâm Phong phát hiện hắn có ý định muốn chạy trốn, sợ rằng hắn còn không chạy được.
Cũng chính bởi vậy, Mạc Bắc mới có thể sống sót, đương nhiên cho dù hắn sông sót, nhưng hắn vẫn chịu không trước tổn thất.
Dù sao để trốn thoát khỏi Lâm Phong, hắn đã trực tiếp thiêu đốt tinh huyết của mình, điều này làm cho bản nguyên của hắn bị tổn thất lớn.
Nhưng có thể sống được đã tốt rồi, bây giờ trong lòng hắn vô cùng căm hận, thậm chí còn hơn cả mong muốn nhận được linh thú kia. Nhưng trong thời gian ngắn, hắn chắc chắn không thể làm gì được Lâm Phong.
Hơn nữa, cho dù hắn có thể đối phó được với Lâm Phong, hắn cũng phải nghĩ cách đối phó với hai con thần thú bên cạnh Lâm Phong nữa. Nhưng hắn không biết bên cạnh Lâm Phong còn có nhiều thần thú hơn.
Bất kể thế nào, bây giờ hắn lại có một mục đích, đó là nâng cao thực lực của mình để đối phó với Lâm Phong, chỉ có như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn.
- Vừa rồi mình chạy trối chết nên không chú ý xem chạy tới đâu. Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy? Sao ta chưa từng tới đây?
Vì đề phòng bị Lâm Phong và hai thần thú bên cạnh hắn đuổi theo, Mạc Bắc chỉ cắm đầu liều mạng chạy trốn.
Điều này dẫn đến hắn căn bản không chú ý xem mình chạy tới chỗ nào. Tới bây giờ hắn chợt nhớ ra và kiểm tra hoàn cảnh xung quanh mình.
Lúc này hắn mới giật mình, bởi vì hắn phát hiện hoàn cảnh xung quanh đều xa lạ, hắn chưa từng tới đây.
Hơn nữa, hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh này có vẻ thấp hơn, điều này làm hắn vô cùng bất ngờ. Đây rốt cuộc là nơi nào?
Hắn chưa từng nghe nói qua gần chỗ hắn quen thuộc có một địa phương như vậy. Nhưng bất kể nói thế nào, nếu bây giờ đã đi tới nơi này, vậy hắn cần phải thích ứng với mọi tình cảnh.
Chỉ có điều, hắn không quen với nơi này, tốt nhất vẫn nên cẩn thận. Dù sao hắn không biết trong này có thể có nơi nào nguy hiểm, hoặc sinh vật nào nguy hiểm hay không.
Nhưng cho dù hắn cẩn thận hơn nữa, thực lực của hắn bây giờ căn bản không thể làm được gì.
Thậm chí, nếu hắn gặp phải người có thực lực tương đương với lúc hắn ở thời kỳ đỉnh phong, sợ rằng cái mạng này của hắn phải để lại ở đây.
Mạc Bắc xem như đủ xui xẻo, hắn vừa chạy thoát từ trong tay của Lâm Phong, không ngờ lại tới nơi nguy hiểm thế này. Hắn quả thật không thể ngờ được điều này.
- Thật đáng chết. Đây rốt cuộc là nơi nào? Vì sao ta luôn cảm thấy xung quanh đây có rất nhiều sinh linh đang nhìn chằm chằm vào ta?
Sau khi đi ở nơi kỳ quái này một thời gian gian, Mạc Bắc bắt đầu phát hiện có điểm không thích hợp, bởi vì hắn trước sau vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm.
Loại cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu, năng lực cảm ứng của hắn rất mạnh, nơi này làm hắn muốn sởn tóc gáy.
Nhưng cũng may, tuy bây giờ hắn đã bị hao tổn, nhưng thực lực vẫn còn. Tối thiểu hắn còn một nửa thực lực của thời kì đỉnh phong, hắn ít nhiều vẫn có chút cảm giác an toàn.
Để có thể sống tiếp, Mạc Bắc một đường chạy như điên. Nhưng cũng may hắn chạy quá nhanh, Lâm Phong không lựa chọn đuổi theo giết hắn, Lâm Phong trực tiếp từ bỏ.
Nhưng Mạc Bắc không biết điều này, cho nên hắn hắn muốn mình có khả năng sống sót lớn nhất đã cắm đầu chạy rất xa về phía trước.
Chờ đến hắn kịp phản ứng, hắn không biết mình đã chạy đi đâu, hơn nữa chỗ trước mặt này cũng vô cùng kỳ lạ.
Điều này làm hắn thấy hơi lo lắng. Nhưng nếu hắn đã đi tới đây, hắn không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tạm thời đi về phía trước thử xem.