Để ổn định cảm xúc của mọi người, đạo sư Pushy vẫn luôn không nói cho người chơi biết tin tức này.
Là đệ tử của đạo sư, trong lòng Lý Khanh Nhiên cực kỳ hiểu rõ điều này.
Bây giờ, việc bọn họ làm chỉ có cố gắng ổn định tình hình, gửi hy vọng vào sự giúp đỡ của thế giới bên ngoài.
Cần phải cố gắng hết sức tiếp tục kiên trì.
Lý Khanh Nhiên nghĩ vậy bèn ngẩng đầu lên hỏi Lý Thiếu Cường: “Đúng rồi, trong doanh địa của chúng ta còn lại bao nhiêu nước thánh?”
“Vốn có rất nhiều, nhưng chúng ta không biết tình hình ở khu vực trung tâm của mọi người xấu như vậy, hôm qua đã dùng không ít, số còn lại bây giờ đều để trong nhà kho, ta dẫn ngươi tới xem.”
Lý Thiếu Cường giải thích rồi dẫn Lý Khanh Nhiên đi về phía nhà kho.
“Thật ra vẫn còn rất nhiều, nhưng vấn đề bây giờ là nước thánh là thứ có hiệu quả trong một khoảng thời gian, mấy ngày nay miễn cưỡng có thể dùng, thời gian dài sẽ nhanh chóng hết hạn, đến lúc đó có thể sẽ mất hiệu lực…”
Lý Thiếu Cường vừa nói vừa xốc doanh trướng cỡ lớn chứa nước thánh lên.
Vừa mở doanh trướng ra thì Lý Khanh Nhiên đã nhướng mày.
Nàng chú ý tới một tia sáng màu vàng mỏng manh bỗng hiện lên.
Tia sáng đó chỉ chợt lóe lên, vậy nên Lý Khanh Nhiên cảm thấy có thể đó là ảo giác.
Lý Thiếu Cường cũng không chú ý tới tia sáng chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất này, hắn nhìn thấy trong doanh trướng có một bóng người đang đứng đưa lưng về phía bọn họ.
“Ý? Phương Hằng?”
Phương Hằng đang đứng đưa lưng về phía hai người nghiên cứu chế tạo nước thánh, trước mặt hắn là một lu nước, nghe vậy, hắn bèn quay đầu lại.
“Là ngươi à, lúc kinh lúc rống, làm ta giật cả mình.”
“Ngươi mới là người làm ta sợ giật cả mình đó, ta còn tưởng gặp trộm cơ, ngươi tới đây làm gì? Ta tìm ngươi cả buổi.” Lý Thiếu Cường giới thiệu với Phương Hằng: “Đúng rồi, vị này chính là Lý Khanh Nhiên, học sinh của đạo sư Pushy, còn đây là Phương Hằng.”
Lý Khanh Nhiên dùng đôi mắt linh động đánh giá Phương Hằng.
Hắn chính là Phương Hằng ư?
Đệ tử của đạo sư Dicky.
Một người vô cùng kỳ quái.
Vậy mà có thể phòng ngừa chu đáo, mang được nhiều vật tư như vậy vào trong hành lang Trầm Luân.
“À, xin chào.” Phương Hằng vừa nói vừa che miệng ngáp một cái: “Xin lỗi, tối qua không ngủ được.”
“Không sao, rất cảm ơn ngươi về chuyện vật tư.”
“Không có gì, không cần xa lạ như vậy, ta là đệ tử của lão sư Dicky, cũng là một thành viên của hiệp hội người nghiên cứu vong linh, nên giúp đỡ mọi người.”
Phương Hằng tuỳ ý vẫy tay, hắn cảm thấy Lý Khanh Nhiên dễ nói chuyện hơn đạo sư của nàng bèn hỏi: “Tình hình bên phía phong ấn không ổn lắm à? Lúc trước ta đã gặp đạo sư Pushy, thái độ của hắn không tốt lắm nên ta không có mặt mũi hỏi.”
Lý Khanh Nhiên cười khổ trong lòng, áy náy nói: “Xin lỗi, tính cách của thầy vẫn luôn không tốt lắm, ngày hôm qua, chúng ta tiến vào khu vực trung tâm ngươi cũng ở đây, tình hình đại khái giống như lời đạo sư Pushy nói.”
“Chẳng qua tình hình phong ấn tiếp theo còn nghiêm túc hơn so với tưởng tượng, tốc độ hơi thở vong linh tiết lộ trong Cốt Thần Điện còn nhanh hơn dự đoán của chúng ta.”
“Có sự giúp đỡ của ngươi, vấn đề tiếp viện của chúng ta tạm thời đã được giảm bớt, nhưng vật tư của chúng ta vẫn cực kỳ thiếu thốn, đặc biệt là nước thánh. Thiếu nước thánh, sức chiến đấu của đội sẽ giảm xuống rất nhiều, vậy nên lần này tới muốn làm phiền ngươi, ta muốn thương lượng với ngươi, có thể cung cấp toàn bộ nước thánh đang có cho chúng ta không…”
Lý Khanh Nhiên nói rồi nhìn sau Phương Hằng.
“À, ngươi đang làm gì thế?”
“À, không có gì, ta đang thử chế tạo nước thánh ấy mà.”
Lý Thiếu Cường nghe vậy lập tức sửng sốt.
Hắn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, buột miệng thốt lên: “Ông chủ, ngươi nói gì thế?”
“Chế tạo nước thánh, kích động như thế làm gì, ta phát hiện gần đây ngươi hay hét lên lắm.”
Phương Hằng nói rồi nghiêng người ra hiệu cho hai người tới nhìn: “Ta thử tự học cách chế tạo nước thánh, dù sao nhìn dáng vẻ của đạo sư Pushy, ta cảm thấy mình sẽ bị nhốt ở nơi quỷ quái này một khoảng thời gian rất lâu, cũng không thể không làm gì chờ đợi, đúng không?”
Phương Hằng khẽ nhún vai nhìn Lý Thiếu Cường, dáng vẻ như đang nói có phải trí nhớ của ngươi không tốt không: “Này, ngươi quên rồi à? Không phải hôm qua ngươi là người đề nghị à, nói là nước thánh của chúng ta đã không đủ dùng nữa.”
“Ặc…”
Lý Thiếu Cường nhất thời nghẹn lời.
Ngày hôm qua đúng là cả đêm hắn không ngủ được, cả tối đều suy nghĩ tới chuyện làm nước thánh kiếm tiền.
Nửa đường còn bị Phương Hằng đánh thức hỏi một vấn đề không thể hiểu được.
Nhưng mà…
Tự làm nước thánh?!
Lý Thiếu Cường cảm thấy biện pháp giải quyết ông chủ Phương Hằng đưa ra nghe thật sự hơi không đáng tin…
Nghĩ vậy, Lý Thiếu Cường và Lý Khanh Nhiên đầy nghi ngờ và tò mò cùng bước tới đánh giá lu nước to chứa đầy nước phía sau Phương Hằng.
“Chuyện này… Ông chủ? Có được không? Thứ này thật sự có thể tự làm à?”
“Không có vấn đề gì lớn, thật ra mấy hôm trước ta đã bắt đầu cân nhắc, dù sao chúng ta cũng làm buôn bán, có thể giảm phí tổn thì giảm phí tổn đúng không? Sau này, nếu chúng ta có thể tự làm nước thánh, không chỉ mỗi phí tổn có thể giảm bớt rất nhiều, mà việc vận chuyển nước thánh, hiệu suất tuần hoàn hậu cần và vân vân cũng có thể giải quyết…”
Lý Thiếu Cường nghe Phương Hằng giải thích càng ngây người.
Giỏi lắm, đã nói tới chuyện kiếm tiền rồi à?