Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1010 - Chương 1011: Cảnh Vệ

Chương 1011: Cảnh vệ

“Có thành công hay không thì ta không biết, nhưng người của mười hai tài phiệt tuyệt đối không phải là loại người ngu ngốc, nếu lời đồn về Thánh khí là giả thì bọn họ sẽ không phí tâm tư đi thu thập như vậy.”

“Vậy nên ta nghĩ rất có thể là Viện trưởng lão Huyết tộc đã biết được bí mật này, nhưng lại bị hạn chế bởi một vài điều kiện nên không thể kích hoạt, hoặc nguyên nhân có thể là Viện trưởng lão vốn dĩ không có tư cách dòm ngó bí mật.”

Phương Hằng nghe vậy thì lại gật đầu một cái.

Hắn âm thầm mở cuốn ghi chép trê. hệ thống ra và ghi lại mục tiêu của chuyến đi này.

Phân loại theo mức độ quan trọng cần được ưu tiên.

Thứ nhất, biết rõ cách đánh thức Angitas.

Thứ hai, tìm được huyết trì, gia tăng kỹ năng huyết thống Huyết tộc.

Thứ ba, nghĩ cách thu thập đủ các món Thánh khí Huyết tộc, làm rõ bí mật của Huyết tộc.

Thứ tư, tiện gãi bẫy một đợt Huyết tộc, nghĩ cách kiếm thêm một chút tinh thạch tiến hóa để thăng cấp.

Thứ năm, nghĩ cách biết được âm mưu của mười hai tài phiệt, rồi bẫy bọn họ.

Liệt kê danh sách một cách cẩn thận, Phương Hằng mới phát hiện hiện tại việc mà hắn cần làm đúng là nhiều thật.

Hơn nữa cũng cực kỳ khó.

Tiến tới từng bước một.

Phương Hằng chậm rãi dời ánh mắt về phía bên ngoài cửa sổ và nhìn xa xăm.

Chiếc xe dần dần đi vào vùng ngoại ô, rất nhanh, trong tầm mắt của Phương Hằng xuất hiện một tòa biệt thự to lớn.

“Soạt soạt soạt…”

Các Huyết tộc bay ở phía trước chiếc xe bắt đầu biến thành hình dạng con người và chỉ dẫn tài xế A Đinh đậu chiếc Rolls Royce ở phía sau khu biệt thự.

“Hầu tước đại nhân, rất xin lỗi, Viện trưởng lão là thánh địa Huyết tộc, chỉ cho phép Huyết tộc tiến vào, bọn ta sẽ đưa bạn của ngài tới phòng nghỉ ngơi ở phòng kế bên, hoặc cũng có thể ở lại trong xe để chờ ngài.”

Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ trao đổi ánh mắt với nhau trong chốc lát.

Mạc Gia Vĩ xua tay nói: “Được rồi, ta lười di chuyển lắm, để bọn ta chờ ở trong xe là được rồi.”

“Cám ơn ngài hiểu.”

Vừa nói xong, Huyết tộc cấp cao dẫn mọi người đi vào trong biệt thự.

“Hầu tước đại nhân, ngài tới thật không đúng lúc, tất cả trưởng lão của Viện trưởng lão đang tiến hành cuộc hội nghị viên mỗi tuần, dự kiến hội nghị sẽ kết thúc sau một tiếng nữa, ta đưa ngài tới phòng nghỉ để nghỉ ngơi trước, ngài thấy như vậy có được không?”

Phương Hằng đang định trả lời thì hắn chợt ngẩng đầu lên.

Hắn để ý thấy có mấy tên Huyết tộc đang tập trung có mục đích ở bậc thang bên ngoài biệt thự để chặn đường đi của bọn họ lại.

Có vẻ như là người tới với ý đồ không tốt.

Phương Hằng ngẩng đầu lên, nhìn lối vào ở đằng trước.

Một tên Huyết tộc dùng ánh mắt kiên định để nhìn Phương Hằng, rồi lên tiếng chất vấn: “Ngươi chính là Phương Thạc à, phía trước là bên trong Viện trưởng lão Huyết tộc quan trọng như vậy, tại sao ngươi lại phải mang mặt nạ giấu đầu lộ đuôi?”

Phương Hằng nhíu mày và dò xét người phía mắt.

“Người chơi.”

“Lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Phương Thạc.”

Huyết tộc nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, khuôn mặt lộ vẻ bất thiện cảm: “Ta kêu Đào Ngải đến từ công hội Ngân Hà Sáng Chói, khi đã đi tới địa bàn của Huyết tộc, ta đề nghị ngươi nên tuân theo quy củ, tháo cái mặt nạ xuống để thể hiện sự tôn trọng, chỉ cần ngươi tháo mặt nạ xuống, ta sẽ để cho ngươi đi vào.”

Phương Hằng khẽ híp mắt, trong đầu hắn lập hiện lên thông tin về công hội Ngân Hà Sáng Chói.

Ngân Hà Sáng Chói.

Một công ty lớn có mười hai tài phiệt đứng sau thao túng.

Sự việc của Huyết Tộc Ngày Tận Thế khiến cho Mạc Gia Vĩ tràn đầy hăng hái giống như tiêm máu gà vậy.

Sáng sớm hôm nay, Mạc Gia Vĩ đã sao chép hết tài liệu có liên quan tới khu chín mà thuộc hạ đã thu thập, in ra và đưa cho Phương Hằng đọc qua.

Một đống tài liệu rất dày, che phủ một nửa bàn làm việc.

Vốn dĩ hắn làm việc cả buổi sáng cũng đã đủ mệt rồi, là một học tra, Phương Hằng vừa nhìn thấy đống tài liệu báo cáo chất chồng kia là đã nhức đầu, nên hắn tùy tiện rút ra mấy bản rồi đọc lướt qua một số nội dung cơ bản là xem như xong chuyện.

A Đinh và Mạnh Hạo nhìn thấy Đào Ngải thì trong lòng không khỏi động một cái, họ đưa mắt nhìn nhau và thầm nói phiền phức.

Rõ ràng.

Người của mười hai tài phiệt tiến tới chỗ Phương Thạc.

Bọn họ là đang bới lông tìm vết.

Phương Hằng đảo mắt nhìn Huyết tộc cấp cao phụ trách dẫn đường, khuôn mặt lộ vẻ hỏi dò.

Tên Huyết tộc cấp cao nhíu mày nói: “Hầu tước đại nhân, bọn họ là đội cảnh vệ của Viện trưởng lão.”

“A, chỉ là đội cảnh vệ…”

Trong giọng của Phương Hằng mang theo ý khinh thường đùa cợt, sau đó hắn xoay người và đi ra ngoài biệt thự theo hướng đường cũ, còn vẫy tay nói: “Được rồi, thay mặt ta chuyển lời đến các vị trưởng lão, nếu đã không hoan nghênh ta, vậy thì ta đi.”

Đào Ngải có hơi sửng sốt.

Cái quỷ gì vậy!

Sao mà hắn đi liền rồi?

Đợt thăm dò Phương Thạc lần này là ý định nhất thời của hắn.

Đào Ngải nghĩ, chỉ cần có thể để đối phương tháo mặt nạ xuống và biết rõ thân phận của hắn là đã có thể lập được một công lớn!

Hắn đã dự liệu qua rất nhiều khả năng, nhưng hắn lại không ngờ đối phương vậy mà trực tiếp bỏ đi.

Đào Ngải vội vàng la lên: “Chờ một chút! Đứng lại!”

Phương Hằng chậm rãi xoay người lại, rồi lạnh lùng nhìn Đào Ngải: “Thế nào? Còn chuyện gì?”

Đào Ngải cắn răng, hạ giọng nói: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi nghĩ Viện trưởng lão là chỗ nào?”

Bình Luận (0)
Comment