Tiếp theo...
Phương Hằng chuyển đổi kỹ năng Dung hợp học thuật thành hình thái Huyết tộc, ngẩng đầu nhìn không trung.
Gợn sóng thuộc tính thần thánh của vụ nổ hấp dẫn càng ngày càng nhiều tộc quần Huyết tộc tụ tập ở chỗ này.
Hầu tước Huyết tộc Hill vừa mới chạy tới khu vực nhà ga xe lửa, nhìn thấy rất nhiều tộc quần tử vong, lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên.
"Thánh đình chết tiệt! Lại dám..."
"Trốn thoát?!"
Hầu tước Hill căn bản không phát hiện có vấn đề gì, hắn chỉ vào nhóm Thánh đình chạy trốn tiến vào khu vực rừng rậm phía xa.
"Đuổi theo! Ta muốn giết bọn chúng! Một tên cũng không chừa!"
“Rõ! Hầu tước đại nhân!!”
Bầy Huyết tộc tập trung trên không trung, dưới sự dẫn dắt của Hầu tước Hill lần nữa đuổi về phía rừng rậm.
Nhìn tộc Huyết tộc truy kích, Phương Hằng bĩu môi, lộ ra biểu cảm quả nhiên như thế.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Nghĩ vậy, Phương Hằng cũng nhanh chóng chạy về phía rừng rậm.
...
Sau khi sử dụng cấm thuật, giáo chủ khu vực Miranda suy yếu rất nhiều, dưới sự dẫn dắt của vài Kỵ sĩ thánh chú đi theo tiến vào rừng rậm, chạy vào sâu trong rừng rậm, mượn cơ hội này tránh né sự truy kích của tộc quần Huyết tộc.
"Giáo chủ đại nhân, xin ngài kiên trì một chút, sau khi xâm nhập vào rừng rậm, Huyết tộc sẽ rất khó tìm kiếm chúng ta, chúng ta có thể tìm lộ tuyến khác trở về Duy thành."
Thẩm phán quan Bouda nói, nhíu mày, đưa tay ý bảo mọi người dừng lại.
Hắn cảnh giác nhìn bụi cây thấp bên cạnh.
"Xào xạc..."
Một cơn gió thổi qua, bụi cây thấp truyền đến tiếng động yếu ớt.
Bouda nhìn chằm chằm vào bụi cây, lạnh lùng nói: “Ai ở trong đó?! Ra đây!”
Bụi cây thấp giật giật, sau đó có vài người đi ra từ xung quanh bụi cây.
Bọn họ hiển nhiên đã mai phục ở chỗ này đã lâu.
Đồng tử Bouda co lại.
Hình xăm quen thuộc trên người, người tới...
“Thợ săn quái vật?”
“Phụt.” Trần Lâm nhổ nước bọt sang một bên: “Thánh đình, vẫn thảm hại như vậy sao?”
Miranda cau mày, hắn nhận ra rằng đám thợ săn quái vật này sớm đã mai phục ở đây.
“Các ngươi sao lại ở đây?”
Trên mặt Trần Lâm lộ vẻ khinh thường.
Hắn chẳng có chút thiện cảm nào với đám người của Thánh đình, trong lòng chế nhạo, ngoài mặt càng xem thường: “Hỏi ta? Câu này nên là ta hỏi các ngươi mới đúng, các ngươi sao lại ở đây?”
Thực ra Trần Lâm cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nghe theo kế hoạch của Phương Hằng, dẫn người tới đây mai phục, chuẩn bị giáng một đòn chí mạng đám Huyết tộc yếu ớt.
Còn về Phương Hằng tại sao làm được đến bước này, hắn cũng không biết.
Thậm chí nửa giờ trước, thái độ của Trần Lâm cũng chỉ là thử xem thôi.
Một khi tình hình không ổn, cùng lắm là bỏ chạy.
Thật không thể ngờ rằng, vừa rồi hắn lại thực sự nhìn thấy cảnh Thánh đình và Huyết tộc cùng ở đây.
Nói thật chứ, cái cảm giác ngư ông đắc lợi này thực sự là rất sướng.
Trong lòng thẩm phán quan Bouda tràn đầy nghi hoặc.
“Sao? Vẫn còn muốn nói chuyện tiếp với bọn ta à? Ta thực không để bụng đâu, nhưng mà đám Huyết tộc ấy à… ha hả.” Trần Lâm vừa nói vừa cười nhạt, bĩu môi chỉ đám Huyết tộc sắp đuổi đến: “Còn không mau đi?”
Có quá nhiều chuyện xảy ra, trước mắt mọi thứ quá hỗn loạn, Miranda cảm thấy trong lòng có hàng ngàn suy nghĩ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hắn cảm thấy mọi chuyện xảy ra có quá nhiều sự trùng hợp, giống như là một loạt sự kiện tối nay ngay từ đầu đã bị một bàn tay vô hình khống chế vậy.
Không có thời gian để suy nghĩ tiếp, Miranda chỉ có thể quyết định dựa theo tình hình hiện tại mà đưa ra lựa chọn tối ưu nhất.
Trốn!
“Chúng ta đi.”
Miranda đưa ra lựa chọn, dẫn đám Thánh đình tiếp tục trốn chạy vào sâu trong rừng rậm.
“Chậc, đến cảm ơn cũng không nói một lời, đúng là một đám không có phép tắc.”
Nhìn đám người Thánh đình chạy trốn vào sâu trong rừng rậm, Trần Lâm rút trảm đao sau lưng, lộ ra vẻ mặt hưng phấn nói: “Các người anh em, Huyết tộc sắp đến rồi, chuẩn bị trận pháp săn quái vật, mai phục tại chỗ, nghe lệnh của ta, chuẩn bị kích hoạt trận pháp bất cứ lúc nào, để đám Huyết tộc này mở rộng tầm mắt xem sự lợi hại của chúng ta.”
Nói xong, Trần Lâm liếc nhìn Mạc Gia Vĩ và Sở Nham ở cuối đội.
“Có người đang nhìn chúng ta kìa, đừng làm mất mặt thợ săn quái vật, rõ chưa!”
Tất cả thợ săn quái vật đồng thanh đáp: “Rõ!”
...
Tạm biệt thợ săn quái vật, Miranda dưới sự dìu đỡ của Kỵ sĩ thánh chú một đường thẳng tiến nhanh vào khu vực sâu bên trong rừng rậm.
Để tránh tai mắt của kẻ khác, lần này những nhân viên tác chiến đi cùng với họ vốn ít ỏi, sức chiến đấu căn bản là không thể phát huy.
Nhưng cũng có điểm tốt.
Người ít sẽ có lợi cho việc ẩn trốn.
Một khi tiến sâu vào rừng rậm, đám Huyết tộc phía sau sẽ càng khó truy theo dấu vết.
“Miranda đại nhân!”
Nhìn thấy đội ngũ đã dần tiến vào rừng rậm, khả năng bị truy kích thấp hơn nhiều, từ phía sau truyền đến tiếng ồn ào náo động của đám thợ săn quái vật với Huyết tộc, thẩm phán quan Thánh đình Bouda đi cùng cũng không nhịn được cau mày.
Hắn hỏi: “Đám thợ săn quái vật cho ta cảm giác rất kỳ lạ, cứ cảm thấy như là bọn chúng đã dự đoán trước rồi mai phục ở đó vậy, có phải bọn chúng đã biết gì đó rồi?”
“Ừm, ta cũng cảm thấy vậy.”
Miranda khôi phục được một chút, trầm giọng nói: “Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, bây giờ không phải lúc, đợi chúng ta thoát khỏi khốn cảnh rồi suy nghĩ tiếp.”
“Vâng, Đại nhân, chúng ta cần xác định hướng hành động tiếp theo.”
“Tìm ga tàu lửa gần thành phố nhất, mau chóng nghĩ cách quay về Duy thành trước.”