“Các ngươi không lấy được Thập Tự Giá? Có chuyện gì vậy? Không ngại thì nói chút đi?”
Trần Lâm gật gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Thực ra là như thế này, hôm đó bọn ta quả thực là lên kế hoạch tấn công tòa nhà Huyết tộc, bọn ta đã sớm tìm mọi cách phong ấn làm yếu đi sức mạnh của Hầu tước Huyết tộc Nghê Đông, sau đó dụ một lượng lớn Huyết tộc ra khỏi khu vực cao ốc trung tâm.”
“Cuối cùng bọn ta cũng thực sự nhìn thấy Hầu tước Huyết tộc, nhưng mà lúc bọn ta nhìn thấy hắn thì hắn đã chết rồi.”
Phương Hằng chấn động trong lòng.
Chết rồi? Bị kẻ khác giết?
“Ừm, có kẻ đi trước bọn ta một bước.”
Trần Lâm không phải là kẻ ngốc, lúc đó hắn lập tức ý thức được bản thân bị kẻ khác tính kế rồi.
Trải qua chuyện đó, hắn hành động càng thêm thận trọng: “Phát hiện Nghê Đông chết rồi, ta biết có thể là một cạm bẫy, vậy nên lập tức đưa thi thể của Nghê Đông cùng quay về nơi đóng quân.”
“Sau đó thì chuyện này cũng cứ thế qua đi, dù sao thì cũng không ai tin, cái họa này thợ săn quái vật bọn ta gánh thôi, lấy tĩnh chế động.”
Mạc Gia Vĩ vừa nghe vừa gãi đầu, vẻ mặt mông lung.
Lấy tĩnh chế động? Chẳng phải là đứng đó chịu đánh?
“Nói cả nửa ngày, cái quái gì ngươi cũng không biết?”
“Cũng không thể nói như vậy.”
Trần Lâm thực là bó tay không biết phải làm sao: “Ta cũng luôn thấy lạ là tại sao lại có người có thể giết Hầu tước rồi lấy Thánh khí trước bọn ta, sau khi trở về ta có suy ngẫm lại, ta nghĩ có thể là do thông tin bị rò rỉ ra ngoài, có người biết trước kế hoạch của bọn ta, giết Nghê Đông trước một bước, cướp đi Thánh khí Huyết tộc.”
“Nhưng kì lạ là, đối phương vậy mà lại có thể biết được toàn bộ kế hoạch của bọn ta...”
“Thông tin bí mật như vậy chỉ có những người tham gia vào kế hoạch tấn công cụ thể mới nắm rõ được, điều đó có nghĩa là trong bọn ta có kẻ phản bội, hơn nữa còn có thể tiếp cận được thông tin cốt lõi, hắn chắc cũng biết mấy cái cứ điểm nơi đóng quân của thợ săn quái vật rõ như lòng bàn tay.”
“Ta càng nghĩ lại càng thấy sợ, cũng không rêu rao bên ngoài, âm thầm điều tra, đồng thời gia tăng trinh sát phòng ngự ở các cứ điểm vòng ngoài của thợ săn quái vật.”
“Nhưng mà ngươi xem, đã qua mấy ngày rồi, nơi đóng quân của thợ săn quái vật cũng không hề bị tập kích lần nào cả.”
“Duy chỉ có hôm nay các ngươi đến thăm hỏi.”
“Vì vậy hôm nay khi các ngươi đến tìm ta, trực giác của ta liền nghi ngờ các ngươi liên quan đến chuyện này, đang muốn chơi trò dấu đầu hở đuôi với ta, thật ngại quá, ta sớm đã có định kiến các ngươi là đang giở trò quỷ với ta.”
Vô duyên vô cớ gánh cái vụ Thập Tự Giá Thánh khí Huyết tộc, tâm trạng Trần Lâm một thời gian trước luôn không được tốt.
Hắn lại xin lỗi lần nữa: “Chuyện là xảy ra như vậy, ta cũng không rõ là tốt hay không, gài các người chuyện này là ta không đúng, các ngươi thông cảm được là tốt nhất.”
Phương Hằng, Mạc Gia Vĩ còn có Sở Nham ba người nhìn nhau một cái.
Thôi, bây giờ lại quay về điểm ban đầu.
Nên tiếp tục điều tra thế nào đây?
Bên phía thợ săn quái vật có tình báo tiết lộ.
Hầu hết NPC trung thành với huyết thống.
Xác xuất là người chơi làm cao hơn chút.
Nên bắt tay từ phía người chơi của Huyết Chi Vinh Diệu?
“Ha ha, đừng có bày ra vẻ mặt khó coi như vậy, chúng ta lần này cũng không phải là không đạt được gì.” Trần Lâm chuyển đề tài, nhìn mọi người, trong mắt tràn đầy sự thông minh lanh lợi: “Thập Tự Giá của Huyết tộc trong tay ai, kẻ đó chính là người đứng đằng sau chơi khăm ta một vố, việc này chắc chắn không sai, đúng chứ?”
Mọi người tò mò nhìn Trần Lâm, lần lượt gật đầu, chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
“Thực ra rất ít người biết rằng, đám thợ săn quái vật chúng ta có một loại bí pháp, có thể biết được tất cả vị trí hiện tại của tất cả Thánh khí Huyết tộc, ngươi đã giúp bọn ta nhiều như vậy, chuyện này bọn ta nhất định phải giúp ngươi. Đương nhiên, đây cũng vì là giúp bản thân bọn ta.”
Hai mắt Phương Hằng sáng lên: “Còn có chiêu này sao? Lúc nào thì có thể bắt đầu?”
“Lúc nãy ta đã bảo thuộc hạ đi bố trí rồi, qua một tiếng nữa là bố trí xong đá phiến ma pháp trận, ta càng muốn biết ai hại chúng ta hơn các ngươi, đúng rồi, lát nữa còn cần mượn dùng một chút Thánh khí Huyết tộc mà ngươi vừa lấy được, có món đồ đó mới có thể kích hoạt ma pháp trận.”
“Lợi hại nha, Trần Lâm, còn để lại chiêu này, được đấy chứ!”
Mạc Gia Vĩ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thán một câu, trong lòng nghĩ lần này cũng xem như không uổng phí công sức.
“Ha ha, đương nhiên rồi, đối phó Huyết tộc thì thợ săn quái vật chúng ta cũng đâu có kém.”
Sở Nham lại quan tâm nhiều hơn đến mảnh vỡ thần khí liên quan đến Thánh đình.
Hắn quay đầu lại nhìn Trần Lâm: “vậy bây giờ còn có thời gian, đưa bọn ta đi xem súng trước?”
“Ồ, được, theo ta.”
Mọi người lần nữa đi theo vào phòng đựng đồ, lục lọi cái rương gỗ cũ.
Sở Nham lấy thương dao ở đáy rương ra, cầm trong tay quan sát tỉ mỉ.
Mạc Gia Vĩ tò mò hóng lên phía trước, hỏi: “Thế nào?”
“Ừm, quả thực là mảnh vỡ của súng trường thần thánh.”
Sở Nham gật gật đầu, ra hiệu cho mọi người tránh ra một chút: “Giúp ta dọn dẹp một chút, ta cần chút không gian để giải phong ấn cho nó.”
Mọi người nghe vậy liền lùi ra sau, một khoảng nhỏ ở giữa phòng được dọn dẹp.