Sao mà nghe giống như rải truyền đơn bơi lội rèn luyện thân thể bên đường vậy?
“Ta không cần.” Sandy liên tục lắc đầu, vừa nghĩ đến đánh đánh giết giết hắn đã thấy buồn nôn: “Ta là một nghệ thuật gia, hơn nữa bùa chú trên người bọn họ thực sự là không có chút mỹ cảm gì cả, thứ đồ xấu như thế ở trên người…”
Phương Hằng lại nhìn Sở Nham.
Trong lòng Sở Nham hơi do dự đấu tranh một chút.
Lúc trước hắn cũng từng thấy biểu hiện của thợ săn quái vật, quả thực vô cùng mê mẩn.
Nhưng Thần thánh học đã đủ cho hắn học rồi.
Tham thì thâm, học tập nhiều hệ huyết thống hoặc là học thuật sẽ dẫn đến yêu cầu học tập cả hai cái tăng cao, càng đến phía sau càng rõ ràng.
Thật đáng tiếc…
Sở Nham biết thứ mình muốn là gì, hắn kìm nén sự mê hoặc, lắc đầu nói: “Cảm ơn, ta đã nắm giữ Thần thánh học rồi, có đủ thứ cho ta học rồi, ta cũng bỏ qua.”
“Được.”
Phương Hằng gật đầu, trong lòng thấy cũng phải.
Dù sao người chơi bình thường bọn họ đều chưa từng học học thuật dung hợp kỹ năng, cũng không có phân thân zombie có thể cày kinh nghiệm, không giống như mình có thể không hề kiêng dè gì.
Lúc trước lấy gần hai nghìn đấu một tần suất thu hoạch điểm kinh nghiệm Thần thánh học cũng khiến hắn ghê tởm không nhẹ.
Phương Hằng lấy ra mười bình tinh huyết Huyết tộc từ trong ba lô ra, xếp thành một hàng, nhìn Trần Lâm ở bên cạnh: “Cảm ơn, ta muốn đổi hai suất huyết mạch thợ săn quái vật.”
“Cái này…”
Nhìn thấy Phương Hằng ngang tàn như thế, Trần Lâm càng lấy lấy làm kinh hãi.
Hắn lấy được nhiều tinh huyết Huyết tộc như thế này từ nơi nào?!
Trần Lâm vốn tưởng rằng Phương Hằng còn phải tốn chút thời gian mới có thể có được, không ngờ rằng chỉ đơn giản như vậy?
“Phương Thạc, ngươi mãi mãi là người anh em tốt của ta.”
Trần Lâm lập tức vui mừng khôn xiết.
Có nhiều tinh huyết Huyết tộc cao cấp đến thế, đủ cho cả trận doanh thợ săn quái vật của hắn dùng được trong một khoảng thời gian rất dài.
Trần Lâm ra hiệu cho thuộc hạ cất những bình chứa tinh huyết đi một cách cẩn thận, quay đầu nói: “Truyền thừa thợ săn quái vật không cần công tác chuẩn bị tiền kỳ gì quá phức tạp, việc không thể chậm trễ, ta bây giờ sẽ đưa các ngươi đi, thấy thế nào?”
Mạc Gia Vĩ hưng phấn nói: “Đương nhiên! Mau chóng!”
…
Tầng ba dưới lòng đất doanh địa thợ săn quái vật.
Trước một pho tượng đá thợ săn quái vật cổ xưa.
Trưởng giả thợ săn quái vật cao tuổi trình bày cho hai người Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ về câu chuyện truyền thừa thợ săn quái vật.
Bắt đầu kể từ lúc khởi nguyên, giảng suốt hơn hai mươi phút.
Phương Hằng nghe đến nỗi có hơi mệt mỏi buồn ngủ rồi.
Nhưng về tổng thể hắn xem như là đã nghe hiểu rồi.
Thợ săn quái vật cũng là một chủng tộc vô cùng đông đảo.
Sứ mệnh bẩm sinh của bọn họ chính là săn giết ma vật.
Huyết tộc cũng chỉ là một loại trong số ma vật, thợ săn quái vật cũng chỉ là một phân chi nhỏ nào đó trên thế giới này mà thôi.
Trong điển tích của thợ săn quái vật, khi tiên tổ của thợ săn quái vật truy tìm tiên tổ của của Huyết tộc đã đến với thế giới đại lục này, để lại truyền thừa của thợ săn quái vật.
Sau đó xảy ra chuyện gì không thể biết được, tóm lại cứ nhìn thấy Huyết tộc là giết.
Thợ săn quái vật cần huyết dịch của Huyết tộc để hoàn thành nâng cấp và thu hoạch điểm kinh nghiệm kỹ năng.
Nói tóm lại, dùng lời trưởng lão thợ săn quái vật để nói, mối thâm thù đại hận giữa hai bên chỉ có thể dùng máu để tẩy trừ.
Trình bày xong xuôi, trưởng lão truyền thừa thợ săn quái vật nhìn hai người Phương Hằng.
“Nghi thức cần được tiến hành một riêng biệt từng lần, các ngươi ai tiến hành trước?”
Phương Hằng vẫy tay, ra hiệu cho Mạc Gia Vĩ vì quá hưng phấn mà đứng ngồi không yên đi trước.
“Hi, cảm ơn người anh em, ta không khách khí đâu.”
Mạc Gia Vĩ thực sự hưng phấn, hai tay hắn còn không khống chế được mà có hơi run rẩy.
Trước kia lúc mai phục Huyết tộc, hắn từng tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của Trần Lâm.
Thợ săn quái vật xem ra rất mạnh, kiểu cảm giác rất là mạnh mẽ dứt khoát.
Vô cùng xứng đáng để học!
Theo sự chỉ dẫn của trưởng lão thợ săn quái vật, Mạc Gia Vĩ đi lên tế đàn phía trước, ngồi xếp bằng ở chính giữa tế đàn khắc đầy phù văn ma pháp trận, chính diện hướng về phía tượng đá.
Bên ngoài tế đàn, hai thợ săn quái vật phối hợp tiến hành truyền thừa đồng thời quỳ nửa người xuống, giơ tay ấn vào đường viền ma pháp trận, kích động ma pháp trận.
Chú văn dần dần sáng lên từ đường viền của tế đàn.
Cùng lúc đó, trên người Mạc Gia Vĩ cũng hiện ra những chú văn mờ ảo dưới ánh sáng màu đỏ chiếu rọi.
Chú văn màu đỏ dần dần trải rộng khắp toàn thân, khắc lên trên người Mạc Gia Vĩ.
Qua được năm phút, ánh sáng dần dần tối đi.
Chú văn trên da Mạc Gia Vĩ cũng biến mất không nhìn thấy đâu.
Thật lợi hại!
Mạc Gia Vĩ quan sát nhắc nhở của trò chơi, xác nhận các loại thuộc tính của mình tăng lên cùng với kỹ năng chuyên môn thợ săn quái vật vừa mới học được, bỗng chốc không khỏi vui mừng.
Hắn mau chóng nhảy xuống từ trên tế đàn, kích động nói: “Đại lão, lần này chúng ta kiếm lớn rồi, huyết mạch cấp S, bốn kỹ năng kèm theo, vẫn chỉ là huyết thống huyết mạch cơ sở, còn có thể tiếp tục tăng lên…”
“Ừm, vất vả rồi, nghỉ ngơi trước môt lát đi, đến lượt ta.”
Phương Hằng vỗ vai Mạc Gia Vĩ, sau đó bước đến trung tâm tế đàn, ngồi xuống tại chỗ.