Gần như cùng một lúc, hơn mười thợ săn quái vật cùng nhau phối hợp với Trần Lâm kích hoạt cấm chế ma pháp trận!
Trên Tháp đồng hồ chợt bao phủ một tầng ma pháp trận màu máu dày đặc.
“Rầm!!!!”
Một tiếng nổ vang rền như sấm!
Công tước Huyết tộc Stewart va chạm bên trên ma pháp trận trong nháy mắt như bị điện giật!
Thân thể bay ngược ra ngoài với tốc độ nhanh hơn, toàn thân trên dưới trong nháy mắt phủ đầy ấn ký phù văn màu đỏ!
Cả Tháp đồng hồ phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị, Huyết tộc ở gần đó nhận phải ảnh hưởng của cấm chế trong nháy mắt mất đi năng lực bay, bị một cỗ lực lượng đánh tới trực diện, va chạm bay ra bên ngoài!
Xung quanh được để trống ra một khu vực lớn!
“Chính là bây giờ! Chia nhau rút lui về phía điểm an toàn!”
Trần Lâm hét lớn.
Cơ hội tốt!
Phương Hằng không rút lui ngay lập tức, mà tiếp tục dựng súng bắn tỉa lên, nhắm lòng súng vào Stewart đang bay ngược ra ngoài giữa không trung.
“Pằng!!!”
Giữa không trung, trên người Stewart phủ đầy chú văn màu đỏ.
Hắn ý thức được nguy hiểm, lại chịu phải ảnh hưởng của cấm chú không thể nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn đâm vào trong cơ thể.
“Rầm!!!!”
Viên đạn xuyên qua lồng ngực, tiếp đó bỗng nhiên nổ tung trong không trung!
Quả cầu lửa lớn bao trùm Stewart vào trong.
‘Nhắc nhở: Ngươi gây lên tổn thương bạo kích đối với Stewart, tổn thương điểm yếu, tổn thương chỗ hiểm 11332 điểm’.
‘Nhắc nhở: Trước mắt ngươi ở vào trạng thái nặc danh’.
Hừ, không chết.
Cũng trong dự liệu của Phương Hằng.
Nhát súng này chỉ có thể kéo giảm không ít lượng máu của Stewart, kéo đến không ít giá trị thù hận.
“Phương Thạc, mau!”
Trần Lâm đã đi đến trước cửa phía sau chuẩn bị rút lui, hắn dùng cằm ra hiệu cho Phương Hằng vị trí điểm rút lui, sau đó nhanh chóng rời khỏi Tháp đồng hồ.
Phương Hằng thấy vậy cũng lập tức thu súng bắn tỉa lại, sau đó chạy về phía cửa.
“Nhanh! Đại lão, lên xe!”
Ngoài cửa, Mạc Gia Vĩ đã khởi động xe tải lớn, đợi đến sau cùng Phương Hằng nhảy lên xe tải thì đạp chân ga xuống.
Đám người men theo con đường nhỏ mau chóng đuổi theo.
Trần Lâm quay đầu nhìn đám Huyết tộc ở đằng sau, thấp giọng nói: “Chúng ta nghĩ cách thu hút sự chú ý của Công tước, để người của ta tranh thủ thời gian chạy trốn.”
“Ừm.”
Phương Hằng khẽ ừ một tiếng.
Hắn lại một lần nữa dựng súng bắn tỉa lên, quan sát Stewart ở nơi xa qua ống ngắm.
Không lâu trước mới nhận phải hai tổn hại nghiêm trọng từ cấm chế của Tháp đồng hồ và súng bắn tỉa, Stewart sau khi rơi xuống đất dưới sự vây quanh bảo vệ của đám đông Huyết tộc lảo đảo đứng lên.
Vết thương trên người hắn nhận phải chầm chầm tự lành lại.
Từng lượng lớn Huyết tộc sau đó cũng lần lượt đuổi tới, tiếp đó cùng nhau gia nhập chiến trường, vỗ cánh tập trung ở phía sau Stewart.
“Thợ săn quái vật, tộc duệ đê tiện.”
Stewart cười khinh bỉ, lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên.
“Tổn hại đến thân thể tôn quý của ta, ta sẽ khiến các ngươi hối hận.”
Nói rồi, Stewart bóp nát huyết tủy trong tay.
“Bộp!”
Huyết dịch nổ ra trong huyết tủy dần dần dung hợp vào thân thể Stewart, ấn ký chú văn trên người hắn biến mất với tốc độ cực nhanh, một cái lỗ máu lúc trước bị súng bắn tỉa nổ ra cũng lành lại với tốc độ nhanh chóng.
“Vút!!!”
Cảm giác nhạy bén được nguy cơ, Stewart lại lần nữa nghiêng mình né tránh.
“Rầm!!!”
Viên đạn sượt qua bên người, bắn trúng một cây đại thụ ở phía sau, tiếp đó cả cây đại thụ lại một lần nữa nổ tung tại chỗ.
“Ha ha… Muốn chọc tức ta?”
Đồng tử Stewart lóe lên ánh sáng màu đỏ, hắn nheo mắt lại nhìn hai chiếc xe tải lớn Phương Hằng đang ngồi, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Ngươi thành công rồi.”
Soạt!
Stewart hóa thân thành hình dạng con dơi, đem theo lượng lớn đám Huyết tộc phía sau đuổi về phía mấy người Phương Hằng.
“Phù, tin tức tốt, hắn đuổi đến rồi.”
Nhìn thấy Stewart đuổi đến, Sở Nham thở ra một hơi, lại lau mồ hôi trên trán, sau đó thấp giọng nói: “Tin tức xấu, hắn đuổi đến rồi.”
“người anh em, lúc này đừng có nói chuyện đùa nhạt nhẽo nữa được không?”
Mạc Gia Vĩ đang lái xe tải một mạch phi nhanh về phía trước thấy khổ trong lòng, hắn quay đầu nhìn Trần Lâm ở bên cạnh, hỏi: “Trần Lâm ngươi vừa nói có cách bảo toàn mạng sống, bây giờ phải dựa vào ngươi rồi, chúng ta chạy đi đâu?”
Trần Lâm nhìn Công tước Huyết tộc đang không ngừng tiến lại gần chiếc xe tải lớn ở phía sau, rất thản nhiên nhún vai: “người anh em, ta lừa đại bọn họ đấy, cái này ngươi cũng tin? Ở không xa có một cầu lớn vượt biển, ta vốn nghĩ nếu như có thể chống cự được đến đó, nhảy xuống biển nếu như vận khí tốt có thể nhặt về được cái mạng nhỏ.”
Hả?
Liều mạng như vậy?
Thì ra ngươi mở miệng ra là nói dối đúng không?
Trên trán Mạc Gia Vĩ bỗng chốc hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.
Huyết thống thợ săn quái vật cấp S này vừa mới đến tay còn chưa kịp làm ấm, còn chưa kịp thử hiệu quả xem sao, nhanh như vậy đã phải chết một mạng?
Chết đi một lần còn có thể chấp nhận được, nhưng ngộ nhỡ huyết thống thợ săn quái vật bị trừng phạt làm cho mất đi thì phải làm sao?
Đây không phải là mất mát lớn xảy ra ngay tại chỗ sao?
Nói rồi, Mạc Gia Vĩ lập tức thông qua kính chiếu hậu nhìn Phương Hằng: “Phương, ông chủ Phương, tiếp sau đây chúng ta nên làm thế nào? Chạy về đâu?”
Phương Hằng bình tĩnh thay băng đạn, nói: “Không vội, không chết được đâu, nghe ta, chúng ta bây giờ ở khu vực ngoại ô, chúng ta đi về Tân thành bên kia.”
“Tân thành?”