Sandy khá là rối rắm, hắn nói tiếp: “Còn nữa, Phương Hằng, tất cả đá phong ấn mà phân bộ của Thánh đình bên kia tạo ra đều được cất giữ trong dòng nước ngầm dưới lòng đất, ở đó không an toàn thì không nói đi, hơn nữa đá còn tụ lại thành đống, khi nào chúng ta mới có thể mang về được?”
Ngày nào đồ vật chưa chuyển về nhà xong thì ngày đó Sandy còn chưa có cảm giác an toàn.
Phương Hằng cũng có cảm giác tương tự như vậy.
Nhưng biết sao được.
Mỗi lần tiến vào khu số 9 Huyết Tộc Ngày Tận Thế phải tốn đến 24 giờ, hắn lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy để vận chuyển vật tư đây?
Đặc biệt là đá phong ấn.
Ý tưởng đem đá phong ấn làm thành thuốc nổ năng lượng cao đúng là rất tuyệt.
Nhưng hiệu quả hoạt động thực tế thì thật quá bình thường.
Chủ yếu là một khi truyền năng lượng vào đá phong ấn thì sau đó sẽ không có cách nào di chuyển nó được nữa.
Hơn nữa, rất khó để truyền lượng lớn năng lượng thần thánh vào đá phong ấn trong thời gian ngắn, dẫn đến kết quả là sức nổ quả thật tầm thường.
Giai đoạn hiện tại, tác dụng của đá phong ấn không lớn lắm.
Nói không chừng, có thể sau này thứ đồ chơi kia vẫn sẽ rất có ý nghĩa chiến lược.
Phút chốc, Sandy đảo mắt vài lần, đẩy bả vai của Phương Hằng: “Phương Hằng, thần nghệ thuật vừa cho ta một ít chỉ dẫn.”
“Ngươi chắc là thần nghệ thuật cho sao?”
Phương Hằng nhìn Sandy, hắn cảm thấy trên mặt Sandy đang viết ba chữ 'không đáng tin'.
“Được rồi, nói ra nghe thử?”
“Khụ khụ”
Sandy hắng giọng, nói: “Phương Hằng, ta cảm thấy chúng ta đã rơi vào nhầm lẫn, chúng ta không có cách nào phân thân, hoặc là tấn công Thánh đình hoặc là đánh lén Huyết tộc, nhưng... mục đích của chúng ta là đi đoạt lấy vật tư của Thánh đình mà!”
“Hả? Đây không phải đều là cùng một ý sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Sandy hết sức nghiêm túc: “Ý ta là, chúng ta có thể ra tay trước.”
Phương Hằng giật giật mí mắt, dường như đã hiểu ra.
“Ngươi xem, chúng ta có thể sớm lẻn vào Thánh đình, trước tiên chạy sang đó lấy trộm đồ mang đi!”
“Dù sao lần trước lúc đến phân bộ của Thánh đình đã từng thấy qua, đối với Thánh đình thì đại sảnh thần dụ rất quan trọng, cũng rất huyền bí, bên trong không có người ngoài.”
“Để ta nói, chúng ta tạm thu xếp trước, đầu tiên lén lút lẻn đi vào trộm đồ, chờ sau khi chúng ta trộm xong đồ rồi, gần như người bên Huyết tộc cũng đánh tới, đến lúc đó đều chỉ lo sinh tử tồn vong, ai còn quan tâm chuyện đồ vật trong nhà bị người lấy mất!”
Sandy nói ra kế hoạch của hắn, nói đến lúc hưng phấn còn vung vẩy nắm đấm một hồi.
Phương Hằng mới vừa nghe xong, cảm thấy dường như cũng thật sự hợp lý.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng lại thì đúng là một cái hố.
“Ngươi nói khá hợp lý đấy, nhưng mà chúng ta làm sao mới có thể mang đồ trộm được từ trong Thánh đình ra ngoài? Tượng điêu khắc và tác phẩm nghệ thuật bên trong đại sảnh thần dụ cũng không hề dễ dàng chuyển đi như vậy.”
“Ặc...”
Sandy há to miệng, nghẹn lời chốc lát.
Hắn vò đầu bứt tóc, nhìn Phương Hằng thăm dò: “Chiến thuật cũ, chúng ta đào một cái đường hầm nhé?”
Phương Hằng lắc đầu.
Không hay lắm.
Động tĩnh khi đào đường hầm quá lớn, với lại cũng rất mất thời gian.
Những nơi như trụ sở Thánh đình đều sắp đặt sẵn cấm chế, nếu không cẩn thận sẽ bị kích hoạt ngay.
Có điều thận trọng suy ngẫm, thật sự là vẫn còn cách.
Hắn có thể sử dụng thuật phong ấn, có thể tạm thời cất vật phẩm vào ba lô, từ đó chuyển vào thế giới hiện thực.
Rắc rối chính là vào lúc này, cuộc sống trong thế giới hiện thực càng khó khăn hơn.
Thế giới hiện thực bên kia đang tương ứng với hành lang Trầm Luân.
Huống chi ở hiện thực không có phân thân zombie, hắn rất khó sử dụng cách thức búp bê lồng nhau để mang đồ vật về nhà tù.
Chỉ có thể tạm thời cất giữ trong thế giới hiện thực một khoảng thời gian, chờ đến ngày nào đó năng lực của thuật phong ấn tăng cường rồi lại nghĩ cách chuyển chúng về nhà tù ở khu số 8 Zombie Ngày Tận Thế.
Nghĩ thế nào cũng đều thấy là phiền phức không nhỏ.
Phải rồi, vẫn còn một vấn đề mấu chốt.
Đại sảnh thần dụ của Thánh đình có cảm ứng đặc thù đối với các loại vật thể sống như vong linh và Huyết tộc, cũng tức là trên lý thuyết sẽ gây ra ảnh hưởng với phân thân zombie à?
Phương Hằng ngẫm nghĩ, lại mở thuộc tính của phân thân zombie ra, thử tra xét tỉ mỉ.
May thay.
Nhóm phân thân zombie cũng có được kỹ năng cải biến học thuật phù hợp.
Phương Hằng dần an tâm hơn một chút.
Hay thật, vừa nãy suýt nữa đã quên mất rồi.
Nếu là như vậy, biến licker thành thuộc tính vong linh, thế không phải là càng giống quỷ ăn xác hơn rồi sao?!
Không tồi không tồi, dáng vẻ bên ngoài thì không cần nói tới rồi, bây giờ đến cả khí chất cũng được cải thiện, kẻ thù sẽ càng không nhìn ra được.
Hửm!?
Không đúng!
“Định mệnh!”
Phương Hằng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy tay phải vỗ vào lòng bàn tay trái.
Ta đúng là ngớ ngẩn!
Cần gì phải biến đổi thành Vong linh học chứ! Lần sau nếu gặp lại Thánh đình thì cứ trực tiếp đổi qua Thần thánh học, kỹ năng tinh lọc và trục xuất của những tên thẩm phán quan Thánh đình kia sẽ không tài nào giết chết licker được nữa!
Vậy không phải là đè ép được cơn sóng này rồi à?
Tâm trạng của Phương Hằng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Cho nên là...
Rốt cuộc lần này có làm hay không đây?
Không dễ gì mới có cơ hội có thể sơ tán trụ sở Thánh đình, nếu bỏ lỡ như vậy thì hắn cảm thấy ban đêm chắc sẽ ngủ không được mất...