Liêu Bộ Phàm kể chi tiết tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian Phương Hằng không ở đây.
Đại khái là, quả thật từ đầu đám người Tù Xà này định chiếm lấy ngục giam đồng thời báo thù.
Sau khi Tù Xà gửi tình báo có liên quan đến ngục giam cho công hội trò chơi ‘Lê Minh’, ngay lập tức công hội ra sức ủng hộ, còn chuẩn bị phải người mở chức năng chuyển server để sau này tham gia vào trò chơi.
Khoảng thời gian đó, Tù Xà phái người lén lút đến thăm dò xung quanh ngục giam không chỉ một lần.
Nhưng không ngờ, mấy hôm trước, đám người Tù Xà bất ngờ phát hiện ra một mỏ sắt bị bỏ hoang ở trong rừng!
Sau khi biết được tin này, công hội ‘Lê Minh’ mừng như điên!
Ngày chuyển server ấy, công hội trò chơi ‘Lê Minh’ điều rất nhiều người chơi mới vào khu thứ tám, chiếm lấy điểm tài nguyên mỏ sắt bị bỏ hoang trước.
Điểm tài nguyên mỏ sắt còn kiên cố hơn cả nơi ẩn núp ngục giam.
Không có mở đầu nào đáng mơ ước hơn thế!
Hai ngày nay, công hội trò chơi ‘Lê Minh’ trắng trợn mua lò luyện chờ rèn trang bị, rồi bắt đầu xây dựng xung quanh điểm tài nguyên mỏ sắt.
Bọn họ bận rộn khí thế ngút trời, hoàn toàn chẳng có thời gian rảnh đến ngục giam.
"Mọi chuyện đại khái là như thế, theo ta đoán, chắc ngục giam sẽ là mục tiêu tiếp theo của bọn họ, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm chúng ta gây phiền phức."
"Sáng sớm nay, có lúc ta còn thấy bọn họ dọa nạt uy hiếp người bên ngoài thông qua radio cầu sinh, bảo những người chơi ở khu lân cận tranh thủ thời gian rút lui, đừng cản đường bọn họ."
Phương Hằng nhún vai.
"Chuyện này rất giống với phong cách của bọn họ."
Liêu Bộ Phàm có chút có chút lo lắng thở dài.
"Hầy, trong khoảng thời gian này ta cũng từng lén quan sát, có hơn 40 thành viên của công hội trò chơi ‘Lê Minh’ đã vào trong trò chơi."
"Ta đoán có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng dựa vào mỏ sắt, tạo ra gậy sắt và đao sắt để nâng cao năng lực chiến đấu, đến lúc đó có khi sẽ lấy chúng ta ra khai đao."
Liêu Bộ Phàm cực kỳ nghiêm túc.
"Phương Hằng, chúng ta phải chuẩn bị trước mới được."
"À..."
Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ.
Hắn cảm thấy lời của Liêu Bộ Phàm cực kỳ có lý!
Thay vì phòng thủ một cách bị động, thà tấn công thẳng vào đó, nhân lúc bọn họ vẫn đang tích trữ thực lực, một mẻ giải quyết hết sạch!
Nhưng điểm quan trọng nhất là.
Quặng sắt!
Đây là quặng sắt!
Dù là thăng cấp nơi ẩn núp hay xây dựng thêm cơ sở sản xuất chế tác vật phẩm, thì quặng sắt vẫn là vật phẩm cơ sở tiêu hao.
Nếu không chạy đến đó cướp một lần, sao ban đêm có thể ngủ ngon?
Trong lòng Phương Hằng chẳng hề áy náy khi cướp đồ của đám người Tù Xà này.
Thật ra, trước đấy khi ngục giam bị đám người Tù Xà tấn công, Phương Hằng cũng đã nghĩ đến chuyện giải quyết sạch bọn họ.
Nhưng lúc đó hắn còn chưa đủ mạnh.
Người chơi thuộc nhóm Tù Xà đều có năng lực thiên phú hệ chiến đấu!
Nếu thật sự ép bọn họ quá mức, chẳng may bọn họ liều chết phản công, hắn lại bất cẩn để một lính đánh thuê chết...
Đến lúc đó Phương Hằng phải bồi thường một số tiền đặt cọc lớn, thì hắn sẽ cảm thấy đau lòng rất lâu.
Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn khác.
Sau khi quay về cùng nhóm người ở trấn Hi Vọng, phân thân zombie của hắn đã được cường hóa cực lớn!
Vừa hay hôm nay hắn đã ngủ cả buổi sáng, nây bây giờ không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hắn quyết định rồi!
Đêm nay sẽ đi cướp mỏ quặng kia!
Phương Hằng quyết tâm, ngẩng đầu.
"Ngươi nói đúng, chúng ta nên chuẩn bị trước, đêm nay ta sẽ đi tìm bọn
họ, giải quyết hoàn toàn thứ phiền phức này."
"Cái gì? Đại lão ngươi nói gì cơ?"
Lúc nghe thấy, Liêu Bộ Phàm cảm thấy bối rối.
Hắn chớp mắt, vẻ mặt ù ù cạc cạ.
Ta nói? Ta nói gì cơ?
Ta chỉ bảo ngươi chuẩn bị phòng thủ kỹ càng, nhưng sao dáng vẻ của ngươi lại như muốn tìm bọn họ để đánh nhau vậy
"Phương Hằng? Ngươi bảo đêm nay định ra tay à? Bình tĩnh lại đi, chúng ta..."
Dáng vẻ của Phương Hằng mưu trí, nắm chắc trong tầm tay
"Yên tâm đi, ta đã có kế hoạch rồi."
"Ấy..."
Liêu Bộ Phàm ngậm miệng.
Sáu chữ 'Ta đã có kế hoạch rồi' để lại ký ức sâu đậm cho Liêu Bộ Phàm.
Hắn nhớ lần trước Phương Hằng cũng nói như vậy.
Ban đầu hắn cũng không tin.
Sau này, Phương Hằng rút súng phun lửa, dạy cho đám zombie nhện trong hành lang dưới lòng đất một trận nhớ đời.
"Đêm nay ta gác đêm, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả rồi."
"Được, vậy ta ngủ một giấc trước... Có chuyện gì nhớ gọi ta."
Liêu Bộ Phàm nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Mình lo nhiều như thế để làm gì!
Đại lão nói cái gì thì là cái đó, đại lão muốn đánh ai thì sẽ đánh người đó!
Chẳng cần để ý đến bất cứ thứ gì, cứ ôm chặt đùi là được!
Đợi Liêu Bộ Phàm logout, Phương Hằng đi ra ngoài tòa nhà số 3 lâu.
Hắn điều khiển zombie dây leo trên xe tải quân dụng lên xuống liên tục, để vận chuyển toàn bộ Thi Đằng xuống dưới căn phòng cực lớn mới xây dưới lòng đất bên trong nơi ẩn núp.
Suy nghĩ một lát, Phương Hằng lại tự làm một cái biển gỗ 'Xin đừng vào trong’, rồi gắn nó lên cửa tầng hầm của nơi ẩn núp.
Nếu có ai còn xông vào, vậy cũng chỉ có thể coi như hắn xui xẻo...
Làm xong tất cả mọi chuyện, Phương Hằng ra lệnh cho tám con zombie dây leo đi về phía mỏ sắt bị bỏ hoang.
Lúc quay lại tầng một hắn mới dọn dẹp phòng nghỉ của mình.
Phương Hằng đốt một đống lửa.
Sau đó dựng vỉ nướng.
Hắn vừa bận rộn với những xâu thịt lớn trên vỉ nướng, vừa tập trung suy nghĩ.
Sau khi thăng cấp zombie dây leo có thể một đấu một với zombie dị hóa, tỉ lệ thắng khoảng 82%.
Như vậy nếu dùng bọn chúng để đối phó người chơi thực chiến, thì rốt cuộc sẽ có hiệu quả đến thế nào?
Giai đoạn hiện tại mới chỉ có vài người người chơi đạt đến cấp 5.
Với sức chiến đấu này nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh được mấy con zombie thông thường.
Dùng zombie dây leo chắc là có thể nghiền ép được bọn họ?
Dù sao thì phân thân zombie dây leo của hắn có khoảng một nghìn điểm HP, ít nhất là người chơi bình thường sáu bảy lần.