Licker ẩn nấp ở trong rừng rậm điều chỉnh góc độ tấn công, chúng dần dần để lộ thân hình và từ từ tiếp cận với đám người Tô Bưu ở phía trung tâm.
Trong phút chốc, trên trán của Triệu Tu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn lập tức giơ tay ra hiệu ngừng bắn và bảo những người chơi đừng hành động thiếu suy nghĩ làm khơi dậy ý thù địch của thú nhiễu sóng.
“Xì!”
Đám Licker phát ra một tiếng động nhỏ và lao về phía trước ngay tại chỗ, đồng thời chúng còn phát động tập kích những người chơi.
“Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!”
Không đợi đến khi Tô Bưu ra lệnh, những người chơi đã điên cuồng bóp cò súng trên tay.
Đối với người chơi sơ cấp mà nói, phương tiện tấn công rất khan hiếm, nên loại vũ khí như súng ống này là thực dụng nhất!
Nhưng nó lại không có hiệu quả!
Đám Licker tỏ ra xem thường đoan đòn tấn công bằng súng!
Tô Bưu nhìn mười mấy tên thuộc hạ do hắn dẫn tới bị tiêu diệt trong tay thú nhiễu sóng mà không hề có bất kỳ sự phản kháng nào.
Chưa tới mười phút, hơn hai mươi con thú nhiễu sóng đã bao vây Triệu Tu ở chính giữa.
Sắc mặt của Tô Bưu tái nhợt đến cực độ, lúc này hắn thấy đấm thú nhiễu sóng nhường ra một lối đi nhỏ.
Sau đó, Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ đi tới chỗ hắn.
Tô Bưu hoảng sợ nhìn Phương Hằng, hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân đến khắp toàn thân, cả người hắn như rơi vào trong khẽ băng vậy.
Vậy nên là...
Đám thú nhiễu sóng này đều là do hắn đứng đằng sau thao túng.
“Ta nghe nói ở công ty khoa học kỹ thuật Duy Hưng cũng có mấy đội đang tiến hành thu thập quặng sắt gần đây, phải không?”
Phương Hằng vừa nói vừa bước tới mấy bước, hắn nhìn Tô Bưu vằn: “Hừm, ngươi nói cho ta nghe vị trí của bọn họ, ta sẽ để ngươi rời đi, rất công bằng, phải không?”
Mạng là do mình.
Tô Bưu không hề nghĩ ngợi gì mà vội vàng lấy ra một tấm bản đồ từ trong balo.
“Tổng cộng chỉ có hai đội thu thập trực thuộc công ty khoa học kỹ thuật Duy Hưng, và đội thu thập được bố trí thêm một đội bảo vệ đi theo, ở trên đây có đánh dấu sẵn rồi.”
Phương Hằng cảm thấy hài lòng mà cầm lấy bản đồ.
“Rất tốt, ngươi có thể đi rồi.”
Tô Bưu nhíu mày.
Xác nhận Phương Hằng thật sự có ý định để hắn chạy thoát, nên hắn đã vội vã bỏ chạy mà không dám quay đầu lại.
“Phương Hằng, ngươi cứ để hắn chạy đi như thế à?”
Mạc Gia Vĩ liếc mắt nhìn Tô Bưu chạy trốn, rồi bước tới nhìn tấm bản đồ trong tay Phương Hằng, hỏi: “Sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Lão Mạc, dù sao thì cũng phải cho người ta con đường sống, hơn nữa ta cũng không phải là người xấu.”
Mạc Gia Vĩ nhìn Phương Hằng với vẻ hoài nghi, trong lòng hắn thầm nói sao ở trong Huyết tộc Ngày Tận Thế chẳng thấy ngươi cho người khác con đường sống chứ.
“Khụ khụ.” Phương Hằng ho nhẹ một tiếng, rồi giải thích: “Phía bên hành lang Trầm Luân khá phiền phức, ta không thể nào ở lại trong trò chơi quá lâu, vậy nên ta để hắn quay về báo tin, hy vọng phía khoa học kỹ thuật Duy Hưng cho thể cho chút lực mai phục ở bên kia trước, chúng ta giải quyết luôn phiền phức trong một đợt, đỡ phải làm phiền ta nhiều lần.”
Mạc Gia Vĩ nhìn Phương Hằng với ánh mắt ‘Quả nhiên ngươi không phải người có lòng tốt như vậy’.
Phương Hằng mở bản đồ ra và mau chóng quan sát, sau đó hắn điều khiển Licker và đám phân thân zombie đi đến tập trung ở hầm quặng sắt bị bỏ hoang.
“Đi, chúng ta đi tới chỗ hầm quặng sắt bị bỏ hoang trước, cho bên khoa học kỹ thuật Duy Hưng thêm chút thời gian để triệu tập người.”
Ở bên kia, Tô Bưu không ngờ Phương Hằng lại có kế hoạch ác độc như vậy, hắn đã điên cuồng chạy trốn ở trong rừng vì hắn rất sợ Phương Hằng bỗng dưng đổi ý.
Người có khả năng khống chế thú nhiễu sóng!
Mãi cho đến khi rời khỏi khu rừng, Tô Bưu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn có cảm giác như vừa đi qua quỷ môn quan một vòng vậy.
Mẹ nó!
Lần này hắn bị khoa học kỹ thuật Duy Hưng lừa cho một vố rồi!
Còn nói gì mà đối phương chỉ có hai người, rồi nhiệm vụ lần này rất đơn giản...
Cái đám khốn nạn kia.
Nghĩ đến đây, Tô Bưu lập tức liên lạc với Triệu Tu.
...
Triệu Tu và đội của hắn vẫn đang ở trong khu an toàn.
Hắn đang có chút buồn bực.
Đám thuộc hạ của hắn đã tìm kiếm rất lâu rồi mà vẫn không thăm dò được bất kỳ manh mối nào có liên quan tới khoa học kỹ thuật Phương Chu.
Suy nghĩ kỹ một chút, Triệu Tu lại cảm thấy kì lạ.
Chỉ trong một buổi tối hôm qua mà sao công ty Phương Chu lại có thể thu được nhiều quặng sắt như vậy, chẳng lẽ là hắn đã tìm được điểm quặng mới, hơn nữa hiệu suất khai thác cũng nhanh tới mức bất thường.
Còn chưa đợi đến lúc hắn nghĩ ra cách thì một tên thuộc hạ đã vội vã chạy tới.
“Triệu lão đại, đội được cử tới đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn lại một mình Tô Bưu quay về, hắn nói đối phương có thể khống chế thú nhiễu sóng rất mạnh…”
Triệu Tu nghe được thì khá sửng sốt.
Cái khỉ gì thế này? Đội đã bị tiêu diệt hết!
Lại còn thêm thú nhiễu sóng.
Triệu Tu nhất thời không kịp phản ứng.
“Đúng, Tô Bưu đã liều chết chạy về, hắn nói đối phương còn hỏi thăm tin tức về đội khai thác quặng của công ty chúng ta, hắn có cảm giác là bọn họ sẽ ra tay với đội khai thác.”
Triệu Tu mở miệng.
“Công ty Phương Chu…”
Bọn họ điên rồi à!
Bọn họ dám diệt sạch tiểu đội của công ty khoa học kỹ thuật Duy Hưng.
Hơn nữa còn thăm dò tin tức về đội khai thác quặng của công ty để chuẩn bị chủ động tấn công!
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chứ?